Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1670 - Q7 - Chương 196: Yến Tiệc Chẳng Yên Bình. (1)

Q7 - Chương 196: Yến tiệc chẳng yên bình. (1) Q7 - Chương 196: Yến tiệc chẳng yên bình. (1)Q7 - Chương 196: Yến tiệc chẳng yên bình. (1)

Vân thị nhiều chiến mã, cho nên chuồng ngựa trong trạch viện ở Lạc Dương lớn, cỏ khô càng chất như núi.

Trong một góc vắng vẻ của chuồng ngựa, cách xa những con ngựa, phía sau đống cỏ khô, nơi này vốn được ngăn ra cho con ngựa cái có chửa hoặc con cần chăm sóc riêng. Vi thị nửa khỏa thân đang để mặc cho Anh vương Hiển to béo mặc sức hì hục trên người, chỉ nghe tiếng rên rẻ từ miệng ả phát ra đã khiến Thái Bình đỏ mặt tía tai.

Thái Bình đang định quát lên thì thấy Vân Loan lấy ra một cái bấc lửa thổi phù phù, kinh ngạc hỏi:" Ngươi muốn làm gì?"

" Gian phu dâm phụ, ai cũng có thể giết."

" Không được, đừng hại Hiển ca ca, chỉ thiêu chết Vi thị thôi."

Vân Loan câm nín nhìn Thái Bình:" Ta chỉ thuận miệng nói thế cho hợp không khí thôi mà."

Khuôn mặt Thái Bình vốn rất sợ hãi liền trầm xuống, bên tai liên tục vang lên những âm thanh vô sỉ kia, nghĩ tới Vi thị thường ngày chơi chung với mình, nó cảm thấy ghê tởm, cứ như bản thân mình cũng không sạch sẽ nữa vậy, hung dữ nói:" Nói rồi là phải làm.”

Vân Loan lắc đầu quầy quậy:" Chỉ nói đùa thôi."

Thái Bình giật lấy bấc lửa trong tay Vân Loan, ném vào đống cỏ khô, sau đó kéo Vân Loan nhanh chóng rời hiện trường, uy hiếp:" Dám nói linh tỉnh ta giết chết ngươi ngay.

" Không được, Anh vương Hiển còn ở đó ..."

" Ai bảo hắn lén dụ dỗ bạn học của ta sau lưng ta."

" Hắn là ca ca của ngươi mà."

" Phì, hắn mà cũng xứng làm ca ca của ta à?"

Vân Loan thấy Thái Bình nói rất có lý, ca ca hữu dụng mới là ca ca, ca ca vô dụng không cần sống.

Cỏ khô bắt lửa, đàn ngựa trong chuồng hí to bỏ chạy, khung cảnh thoáng cái trở nên náo loạn. Rất nhanh bị phó dịch Vân thị phát hiện, bọn họ đều là người được huấn luyện bài bản, thường tham gia huấn luyện cứu hỏa, chống lũ ở phường Tấn Xương nên bình tĩnh đem số cỏ chưa bắt lửa chuyển đi, sau đó dùng nước dập tắt lửa, thuận tiện cứu đôi uyên ương trần truồng ra.

Hai người tắm rửa xong liền được đưa tới trước mặt Vũ Mị đợi xử lý.

Anh Viên Hiển đứng trong đám đông bao quanh, trên người chỉ mặc cái áo sam cổ tròn bình thường, xem ra là lột từ quản sự của Vân thị, không vừa người cho lắm, khiến cho cái bụng tròn tròn của hắn trở nên rất nổi bật.

Cho dù là như thế, Lý Hiển xưa nay nhát gan nhu nhược lúc này không ngờ lại đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm hoàng hậu, bảo vệ Vi thị quỳ dưới đất ở sau lưng.

Vũ Mi giận dữ vô cùng, có điều hiện giờ cả đám quý phụ ở đó, nàng vẫn cười hỏi Ngu Tu Dung:" Ngu thị, chuyển xảy ra trong nhà ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Ngu Tu Dung không hề cười, giọng lạnh lùng trả lời:" Bẩm hoàng hậu, thiếu niên ưa cái đẹp, đây là chuyện tốt, có điều bây giờ thiếp thân không làm được gì rồi."

" Ngươi nói thế là ý gì?"

" Ý thiếp thân là Anh vương Hiển và Vi thị là thanh mai trúc mã, chuyện có tình cảm với nhau, lúc kích động đi qua giới hạn không đáng nhắc tới. Đáng nói là không nên đốt cỏ khô như thế, cái này phải bồi thường."

Cả Vũ Mị và Ngũ Tu Dung đều chẳng bận tâm tới những quý phụ ở đây, đứng thấy bọn họ bàn tán xôn xao, đông người khó kiểm soát, chỉ cần Vũ Mi ra lệnh giữ kín chuyện hôm nay, không có ai dám kể ra ngoài.

Ngu Tu Dung tuy rất tức giận Anh vương Hiển làm chuyện dơ bẩn ở nhà mình, nhưng không muốn nhìn Anh vương Hiển và hoàng hậu xung đột ở nhà mình, như thế hậu quả khó lường.

Vũ Mị hờ hững nhìn Anh vương Hiển cố tỏ ra cứng rắn, nàng tin chỉ cần đợi nửa canh giờ thôi, bản tính hèn nhát của đứa con này sẽ thể hiện ra, lúc đó hắn sẽ quỳ xuống cầu xin.

Khi đó dù mình trừng phạt Vi thị ra sao, Anh vương Hiển cũng nuốt quả đắng này, không dám ho he gì cả.

Nghĩ tới đó Vũ Mị không vội vàng xử trí việc này nữa, lại bảo với Ngu Tu Dung:" Nếu như Anh vương Hiển và Vi thị đang kích động, vậy thì ai đốt đống cỏ?"

" Đúng thế, là thứ quỷ nghịch ngợm nào đi đốt đống cỏ?" Ngu Tu Dung quét mắt qua tiểu nhỉ tử rơi vào tay mình:

Thái Bình hả hê đá vào khuỷu chân Vân Loan một cái, làm Vân Loan đang giả ngốc không biết gì loạng choạng tiền về phía trước rồi quỳ sụp trước mặt Vũ Mị và Ngu Tu Dung.

Vũ Mị tựa cười tựa không định nói thì Vân Loan đã hét lên:" Thái Bình đốt đấy ạ."

Thái Bình đang đắc ý không ngờ Vân Loan lại bán đứng nó chứ không gánh tội một mình, bị tất cả ánh mắt đổ dồn vào, mặt nó đỏ bừng bừng, rút ngay hoành đao từ võ hoạn quan bên cạnh, hai tay câm đao hét lên chém Vân Loan.

Vân Loan la hét co cẳng chạy mất, Thái Bình giận dữ truy đuổi, một trước một sau, chẳng mấy chốc mà biến mất.

Ngu Tu Dung thấy nhi tử bị truy sát chẳng tức giận còn cười nói:" Toàn là trẻ con nghịch ngợm mà ra, Anh vương Hiển cũng là người bị hại, hôm nay vừa vặn gặp lúc trăng tròn, thần thiếp chuyên môn chuẩn bị tiết mục Nguyệt Hạ Vũ cho hoàng hậu. Sao không vừa uống rượu, vừa xem múa, hơn là đi giận đám trẻ con."

Vũ Mị mỉm cười gật đầu:" Nói phải lắm."

Thế là quản sự nội trạch Thôi ma ma vỗ tay, cửa sảnh đường mở ra, trên sàn gạch trước sảnh đường có mười mấy vũ cơ bày sẵn tư thế, cùng với tiếng nhạc vang lên, những vũ cơ áo trắng hơn tuyết đó đồng loạt vung tay áo bắt đầu múa.

Về phần Anh vương Hiển và Vi thị thì được nữ quan đưa đi.

Vũ Mị nâng chén hướng về phía Ngu Tu Dung rồi uống, coi như cám ơn nàng giúp hoàng gia che giấu chuyện xấu này. Ngu Tu Dung cũng mời lại một chén, khóe mắt nhìn Xuân ma ma toàn thân giáp trụ đứng bên Vũ MỊI.

Từ lúc tiến vào Vân thị, Xuân ma ma luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, giảm thiểu sự chú ý của Ngu Tu Dung, đáng tiếc Ngu Tu Dung không bỏ qua.

Ngu Tu Dung mượn cớ mời rượu tới bên Vũ Mị, nói:" Mặc giáp rất hành hạ người ta, cần gì phải thế chứ ạ?"

Vũ Mị cười:" Vì tốt cho nó thôi, tránh bị ngươi đánh đấy."

Ngu Tu Dung buông tiếng thở dài:" Cổ nhân ngày một thưa thớt, bây giờ thần thiếp nhớ lại chuyện cũ chỉ thấy buồn cười, không còn giận nữa.

Vũ Mị quay sang bảo Xuân ma ma:" Nghe rõ chưa, ngươi cứ nơm nóp lo sợ, cho rằng người ta sẽ hại ngươi, giờ hiểu rồi chứ, người ta căn bản không để ý."

Xuân ma ma thi lễ xong, cẩn thận đứng tránh xa Ngu Tu Dung, mấy ngày trước Vân Sơ còn sờ tay nàng, nếu để nữ nhân đó biết được, không chừng làm hỏng yến tiệc hôm nay.

Vũ Mi vừa uống rượu thừa thưởng thức động tác múa ưu mỹ của vũ cơ, khẽ nói:" Trước khi chia tay, ngươi không có lời gì để nói với bản cung sao? Nói ra bao năm qua bản cung không bạc đãi ngươi, bây giờ ngay cả nữ nhi chính mình đẻ ra cũng bất chấp thể diện hoàng gia gả cho nhi tử ngươi như người bình thường, tình nghĩa này không đủ để ngươi nói một câu thật lòng à?"
Bình Luận (0)
Comment