Q7 - Chương 197: Yến tiệc chẳng yên bình. (2)
Q7 - Chương 197: Yến tiệc chẳng yên bình. (2)Q7 - Chương 197: Yến tiệc chẳng yên bình. (2)
Ngu Tu Dung trầm mặc nói:" Từ nay về sau trên triều đường sẽ không còn bóng dáng Vân thị, bọn thần thiếp chỉ là đám nhà quê Quan Trung cắm rễ ở Trường An."
" Phu quân ngươi quyết định thoái ẩn rồi sao?"
" Bệ hạ muốn thoái ẩn, phu quân thần thiếp là sủng thần của bệ hạ, tất nhiên phải rút lui, tránh bị người ta khinh nhục."
Vũ Mị hừ khẽ một tiếng:" Ai mà dám chứ?"
Ngu Tu Dung lắc đầu, gương mặt đầy xúc cảm nhìn khách khứa đầy sân, nhìn cảnh ca vũ rộng ràng, khế ngâm:
Phòng không giường trống lạnh tanh.
Khi xưa tíu tít yến oanh một nhà.
Màn nhung mê mải hoan ca.
Nay thời tơ nhện cột xà còn giăng.
Rèm buông song cửa còn chăng 2.
Hương nồng phấn đượm, hỏi rằng nay đâu !.
Pha sương mái tóc điểm mầu.
Đất vàng xương trắng, cơ cầu mà chỉ !
Chăn uyên gối thúy còn gì.
Bạc vàng nứt vách, giờ thì xin ăn.
Tha hương số phận nhọc nhăn.
Tự mình chẳng biết chôn thân chốn nào I.
Trai thời giáo huấn tài cao.
Cớ đâu đổi phận cường hào ác ôn.
Gái thời dậy bảo ôn tồn. Cớ đâu lưu lạc, gửi hôn ngõ hoa 2.
Chỉ vì chiếc mũ ô sa.
Gông cùm tự chịu, gỡ ra được nào !.
Ghét ganh hiềm tị áo bào.
Giờ manh áo rách tránh sao lạnh lùng.
Cuộc đời sân khấu diễn cùng.
Người lên kẻ xuống, cũng chung một màn.
Hoang đường ảo tưởng nhân gian.
Xa quê đất lạ, gian nan sao đành.
Quay đầu nhìn lại đồng hành.
Một manh áo vải cũng thành hồn quê.
Nàng vừa cất tiếng ngâm nga, nhạc sư ngừng tấu nhạc, vũ cơ dừng động tác, khách khứa vui vẻ yến tiệc ngừng nói, chốc lát trong sảnh đường rộng lớn của Vân thị chỉ còn lại tiếng ca uyển chuyển bi thương của Ngu Tu Dung.
Hát xong một khúc, Ngu Tu Dung nâng chén rượu mới xung quanh:” Chư vị, không bao lâu nữa Vân thị sẽ rời Lạc Dương, chuyên này đi e không có ngày nào quay lại, ta tài cạn tình sâu, lấy bài Hảo Liễu Ca này tặng chư vị, chỉ mong mọi người công khanh đời đời, phú quý mãi mãi. Vân thị không tham dự nữa."
Nói xong ngửa cổ uống cạn, những quý phụ khác vội vàng nâng chén đáp lễ, người hoang mang, người kích động, người mừng rỡ, một khi Ngu Tu Dung công khai nói ra câu này rồi, Vân thị gần như chặn con đường tiến thân của mình rồi.
" Phòng không giường trống lạnh tanh, khi xưa tíu tít yến oanh một nhà. Màn nhung mê mải hoan ca, nay thời tơ nhện cột xà còn giăng." Vũ Mị khẽ ngâm một đoạn, mắt khép lại chìm trong cảm xúc bi thương đó, hồi lâu mới nói:" Ngươi bi quan quá rồi, cũng quá bi thương, phu quân ngươi là công thần Đại Đường, triều đình sao có thể bạc đãi." " Đây là tác phẩm của phu quân, thần thiếp nào có tài tình đó." Ngu Tu Dung khẽ nói:" Thiếp thân thấy chàng nói không sai, danh thần mãnh tướng dưới trướng thái tông nay ở đâu? Phu phụ thần thiếp dưới đôi cánh bệ hạ và hoàng hậu che chở mới đắc ý được nhiều năm, cho dù chẳng thể nói phú quý đầy nhà, nhưng vinh sủng không ai sảnh bằng."
" Nay bệ hạ sinh lòng thoái lui, phu phụ thiếp thân ắt phải theo, nếu tham chút ân sủng, tương lai e sẽ chuốc lấy cái họa ngợp trời. Phu quân thần thiếp thường nói, đại thế thiên hạ mênh mông dữ dội, kẻ thuận theo thì sống, kẻ chống lại thì chết."
" Đối với Vân thị mà nói, bệ hạ chính là đại thế, đi theo bệ hạ không thể sai."
Vũ Mị cau mày:" Theo bản cung thấy, thái tử có tình thâm với Vân thị ngươi, các ngươi lo xa quá rồi, không sợ tổn thương lòng thái tử sao?"
Ngu Tu Dung lắc đầu:" Chính vì nhân lúc thái tử còn có chút tình thâm với Vân thị, Vân thị mới lui về Trường An, như thế mới giữ được tình nghĩa ..."
Mấy món võ mèo quào của Thái Bình chẳng phải đối thủ của Vân Loan một mực bỏ chạy, cầm đao chém bừa bãi mười mấy cái chẳng mảy may làm tổn hại tới nó, bản thân lại mệt tới thở không ra hơi, chống đao quát:" Ngươi lại đây cho tal"
Vân Loan cũng chạy tới mướt mồ hôi, hạng mục vận động này không phù hợp với nó:" Ta có phải đứa ngốc đâu."
Thái Bình tức giận:" Ngươi bán đứng tai"
Vân Loan cũng giận dữ quát:" Tại ngươi đẩy ta ra trước."
"Ngươi dám bán đứng ta à?”
" Ngươi ngốc như thế, không bán đứng ngươi chẳng hóa có lỗi với bản thân sao?"
"Ta chém chết ngươi."
" Dù ta có buộc hai tay lại thì ngươi cũng chẳng làm gì được ta, đừng tưởng ta béo mà nhầm, trên người ta toàn cơ bắp, ta ngày ngày luyện tập."
" Ta là công chúa!"
" Công chúa thì làm sao, ta chẳng dựa vào công chúa kiếm ăn, nhà ta còn có một trưởng công chúa, ta gọi là a tỷ, ngươi chọc giận ta, ta bảo tỷ ấy. Ta không làm gì được ngươi, Tư Tư tỷ đánh ngươi cũng chẳng ai dám làm gì."
Trong khi Thái Bình và Vân Loan động thủ không được chuyển sang đấu khẩu thì Ân Nhị Hổ tới thư phòng Vân Sơ, lúc nấy chuồng ngựa bị cháy Con ngựa mận chín chạy một mạch tới thư phòng Vân Sơ lánh nạn rồi. Chủ yếu nó già rồi, sinh ra nhiều tính cách quái gở, cũng quấn Vân Sơ nhiều hơn, chứ đời nào con chiến mã trải qua trận mạc còn sợ chút khói lửa ấy.
Ân Nhị Hổ với con ngựa mận chín cũng là chỗ quen biết cũ, đi qua vỗ cái mặt dài ngoằng của nó vài cái coi như an ủi rồi mới vào trong bẩm báo:" Quân hầu, Kim Nhu Như cầu kiến."
Vân Sơ rời tâm mắt khỏi cuốn sách:" Tình hình bên ngoài thế nào?"
Ân Nhị Hổ thần sắc nghiêm trọng:" Thiên Ngưu vệ và Hoa Lang Đồ đều đã tập hợp gần đây."
Vân Cẩn đặt mạnh sách xuống:" Lực lượng nhà ta thế nào, bảo vệ gia viên không thành vấn đề chứ?"
Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Bảo vệ các vị chủ tử rút lui thì vẫn còn làm được."
Ý tứ là, những người khác phải bỏ lại, đây là chuyện hiển nhiên thôi, Vân thị tuyên bố rút khỏi tranh đấu rồi, nếu lúc này thể hiện ra rằng mình có thực lực hơn người ở Lạc Dương, tất cả việc làm trước kia trở nên vô nghĩa. Những người khác lập tức liệt Vân thị vào hạng mưu đồ khó lường, cẩn thận đề phòng.
Khi đó dù Vân thị rút lui an toàn về Trường An, ai dám nói Vân thị thực sự đã rút, hay chẳng qua chỉ từ sáng chuyển sang tối, ẩn nhẫn đợi thời.
Đây chính là thời điểm nhạy cảm, Vân thị phản kháng hay không cũng gặp bất lợi, Vân Cẩn quay sang Vân Sơ:" A gia, hoàng hậu khinh người quá lắm."
Vân Sơ mỉm cười:" Không hề, cơ hội như vậy hoàng hậu không tận dụng mới là lạ đó, con chẳng thể nào mong người ta dùng thái độ ôn nhu đối đãi với mình được."
" Hoàng hậu làm thế cũng không hoàn toàn nhắm vào nhà ta, cũng có thể xem như tự bảo vệ. Chuyện này giống như trò chơi ai chớp mắt trước vậy, nếu chúng ta không chớp mắt, hoàng hậu chẳng làm gì được. Hoàng hậu chớp mắt trước thì bản thân cũng bị thiệt thòi."
Vân Cẩn hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần, hắn biết hoàng hậu đang gây áp lực bức bách Vân thị lộ ra bộ mặt thật, bộ mặt thật đó là gì? Vân Cẩn ngần ngừ nhìn phụ thân, hắn thậm chí còn mơ hồ nữa là, nhưng chắc chắn không phải là như hoàng hậu e ngại, Vân thị không phải người của thái tử.
Vân Sơ thấy nhi tử bình tĩnh lại rồi, nói:" Cho Kim Nhu Như vào đi, người ta bây giờ được hoàng hậu coi trọng, ít nhiều phải nể mặt."