Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1672 - Q7 - Chương 198: Lạc Dương Thập Nhị Thời Thần. (1)

Q7 - Chương 198: Lạc Dương thập nhị thời thần. (1) Q7 - Chương 198: Lạc Dương thập nhị thời thần. (1)Q7 - Chương 198: Lạc Dương thập nhị thời thần. (1)

Trời đã tối, Vân gia trạch viện ngoại trừ trung sảnh sáng rực dưới ánh đèn thì những nơi khác chỉ còn lác đác đó đây một vài ánh sáng leo lét, nhưng mỗi góc hành lang cùng chỗ ra vào đều thắp đèn lồng chiếu sáng.

Ân Nhị Hổ dẫn Kim Nhu Như đi qua cánh cửa hình bán nguyệt vào viện tử nhỏ, góc bên trái còn có một hồ sen, giữa hồ có một cái đình lục già, nối với bờ bằng một chiếc cầu nhỏ. Mặt trăng treo trên góc trời, rải xuống ao u tĩnh ánh bạc lấp lãnh, tiếng đàn ca sáo nhạc xa xa vọng lại, thi thoảng lại có tiếng chó sủa oăng oẳng.

Kim Nhu Như đeo màn sa che mặt đi vào thư phòng, thấy phụ tử Vân Sơ đều ở đây, nói:" Mời công tử rời đi."

Ngay câu này đã khiến Vân Cẩn cau mày rồi.

Vân Sơ khoát tay:" Ta đêm khuya gặp nữ tử đã không thích hợp rồi, nếu ở riêng với ngươi càng không hợp lý hợp tình. Nếu ngươi đã biết là nhi tử của ta, vậy thì có gì cứ nói, không cần giấu diếm."

Kim Nhu Như cũng đã nghe tới Vân Cẩn, thiếu niên này bất kể thủ đoạn hay trí tuệ đều không đơn giản, hôm nay Vân Sơ cho hắn ở lại, hiển nhiên thừa nhận đứa con này có tư cách tham dự cơ mật.

Vân thị đã có kỳ lân nhi, một đã khó đối phó, giờ còn là hai, Kim Nhu Như cởi màn che ra, dùng dung mạo thật đối diện:" Mâu thuẫn giữa hoàng hậu và thái tử không thể điều hòa nữa rồi."

Từ sau trận hỏa hoạn Ly Sơn tới giờ hai người mới gặp nhau, mái tóc Kim Nhu Như vẫn trắng như thế, nhưng da thịt khôi phục dáng vẻ xưa, tạo nên vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Vân Sơ lắc đầu:" Ta không nghĩ thế, bọn họ là mẹ con, nếu chịu nói chuyện, không gì không giải quyết được."

Kim Nhu Như tiếp tục nói:" Nếu chỉ hoàng hậu và thái tử thì đích thực là như thế, nhưng bất kể thái tử hay hoàng hậu, ở phía sau đều có vô số người ủng hộ, nên không còn là chuyện riêng nữa." " Giống như lần này, có người kiến nghị, nhân lúc quân hầu ngài chưa về Trường An, thừa cơ diệt trừ đi lực lượng ủng hộ thái tử mạnh nhất là ngài. Cho nên mới có chuyện Thiên Ngưu Vệ và Hoa Lang Đồ tập trung ở quanh đây."

Vân Sơ nghe vậy thần sắc thản nhiên như thường:" Thiên Ngưu Vệ, Hoa Lang Đồ đều là thị vệ trong cung, xuất hiện ở Lạc Dương thì có gì mà lạ, với lại hoàng hậu ở trong Vân thị, họ bảo vệ hoàng hậu ở khoảng cách gần, có gì khó hiểu?"

Kim Nhu Như hít một hơi dài:" Những năm qua bất kể Thiên Ngưu Vệ hay Hoa Lang Đồ đều hung danh vang dội, gây ra không ít vụ án diệt môn, ngài thực sự không để ý sao?"

"Trời không được thời, trăng sao mất sáng, đất không được thời, cỏ cây úa tán, người không được thời, làm gì cũng khó, cho nên đường mây rộng bước hay tai họa đầy nhà cũng là thời là mệnh." Vân Sơ lười nhác vươn người đi quanh Kim Nhu Như một vòng sau đó lại ngồi xuống:

" Đại tướng quân ngày xưa một mình một ngựa một mã sóc dám đứng giữa Trường An kháng lại ý chỉ, vì sao bây giờ ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có?" Kim Nhu Như nhìn giáp trụ, binh khí treo trong thư phòng, hỏi:

Vân Sơ đưa tay ra gõ gõ cạnh cửa sổ, cái đầu to tướng thò vào, chính là con ngựa mận chín nãy giờ loanh quay bên ngoài, xoa đầu nó:" Cô xem này, nó già rồi, bình thường cưỡi đi quanh nhà còn được, lên trận à, không được rồi, gia rồi, vô dụng rồi. Sao vậy, đã muốn giết ta còn định cho ta phản kháng sao?"

Kim Nhu Như vội thi lễ:" Tuyệt không có ý đó!"

Vân Cẩn thong thả đứng dậy có điều khác hẳn với Vân Sơ uể oải, toàn thân hắn ngập tràn khí thế lạnh lẽo tới khiếp người, vung tay tát Kim Nhu Như:" Chỉ là một lũ chuột dám mò tới Vân gia ta lớn lối à?"

Kim Nhu Như bị một tát của Vân Cẩn, người nghiêng đi, tới khi quay lại, khóe miệng đã có máu.

Vân Cẩn nhìn Vân Sơ chờ đợi:" A gia, con nghe nói Thiên Ngưu Vệ có thiên ngưu đao, giết nghìn người không quăằn, hôm nay muốn lĩnh giáo chúng." Vân Sơ thở dài vỗ vỗ đầu con ngựa mận chín:" Vân thị đã rút về Trường An, sao còn có người chưa hài lòng? Là kẻ nào, cô biết chứ?"

Kim Nhu Như thần sắc khó dò nói:" T¡ hình thiếu khanh Viên Thứ Kỷ, trung thai hữu Thừa Kính Huy, binh bộ thị lang Sầm Trường Thiến, tả tán ky thường thị Quách Đãi Cử, thượng thư tả thừa Ngụy Huyền Đồng, cấp sự trung Lưu Tề Hiền, thái phủ khanh Vi Hoằng Mẫn, Hoằng Văn quán học sĩ Hoàn Ngạn Phạm, lại bộ lang trung Vương Đức Chân, trung thư xá nhân Lưu Huy Chi, cùng với một nhóm Bắc môn học sĩ không hài lòng chuyện quân hầu rút vê Trường An."

" Họ cho rằng quân hầu nếu đã quy ẩn thì phải giao ra quyền khống chế Trường An, nếu không giao ra, không để ngài sống sót quay về."

" Hoàng hậu đang do dự, bệ hạ lệnh hoàng hậu tới Vân thị tham gia yến hội, đó là cục diện quân hầu phải đối diện."

Vân Sơ gật đầu với Vân Cẩn:" Tới lúc con phải gánh vác rồi đó."

Vân Cẩn "vâng" một tiếng rồi đi ngay.

Vân Sơ đi tới đưa tay ra lau máu bên khóe miệng Kim Nhu Như:" Thằng bé đó không biết thương hương tiếc ngọc như ta đâu, sau này gặp nó phải cẩn thận."

Kim Nhu Như nhìn y ai oán:" Quân hầu ngài thì biết thương hương tiếc ngọc khi nào?”

Vân Sơ cười ha hả:" Không phải cô vẫn sống tới giờ sao?"

Vân Cẩn rời khỏi thư phòng, cùng Ân Nhị Hổ thảo luận một hồi, sau đó men theo tường viện đi tới cửa bên, đối diện cửa bên có một trà lâu. Trà lâu này hiển nhiên không kinh doanh nữa, bên trong tối om om, nhưng mà cửa vẫn mở. Ân Nhị Hổ đứng lại ở cổng, Vân Cân đi lên, nhìn thấy Trương Giản Chi ngồi ở đại sảnh uống trà một mình trong đại sảnh mênh mông.

" Vân thị nay toàn phụ nhân trẻ nhỏ, có ác đồ nhòm ngó bên ngoài, ngươi thấy sao?"

Trương Giản Chi vẫn mân mê chén trà:" Chỉ là một đám chuột nhắt thôi, quân hầu ra tay là được." Vân Cẩn nhìn hắn chằm chằm:" Có thể động binh trong thành Lạc Dương chỉ có bệ hạ, hoàng hậu và thái tử."

Trương Giản Chỉ lắc đầu:" Nhân mã thái tử lục soái mới thành, e là tác chiến bất lực, có chuyện không đành lòng xảy ra."

Vân Cẩn tới gần, gắn giọng nói:" Nếu người Vân thị bất kỳ ai gặp chuyện gì không may, ta chém đầu chó của ngươi."

Trương Giản Chi tái mặt, hắn ghét nhất là bị người khác khinh thường, nếu là Vân Sơ thì hắn còn nhãn nhịn vài phần, chỉ là con chó con thì là cái thá gì, đang định võ bàn đứng dậy quát thì Vân Cẩn đã xoay người bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment