Q7 - Chương 199: Lạc Dương thập nhị thời thần. (2)
Q7 - Chương 199: Lạc Dương thập nhị thời thần. (2)Q7 - Chương 199: Lạc Dương thập nhị thời thần. (2)
Vân Cẩn trở về nhà, đi xuyên qua một hành lang dài có mái che nối thẳng vào hậu viện, trăng đêm nay rất đẹp, làm hoa viên Vân thị dưới trắng thêm mông lung huyền ảo, nhưng Vân Cẩn chẳng có tâm trạng để ý, khi đi qua viện tử Lý Tư ở, hắn đi vào liền thấy Lý Tư đang mặc khải giáp cho Vân Cẩm. Đó là bộ giáp nữ gọn nhẹ màu bạc, lên chiến trường không chịu được cường độ tác chiến lớn, nhưng bình thường vẫn có sức phòng ngự rất cao, linh hoạt lại cực kỳ đẹp mắt. Vân Cẩn nhấc hai cây đoản sóc đặt ở bên tường, múa vài vòng đặt lên bàn:" Ném thương nhiều chút, tránh cận chiến."
Lý Tư dùng răng kéo sợ dây siết chặt phần đai bảo vệ hông cho Vân Cẩm, kiểm tra thây ổn thỏa rồi, giơ tay lên để Vân Cẩm giúp nàng mặc giáp, không khác giáp Vân Cẩm là bao nhưng màu đỏ:" Bọn chuột nhắt dám tới thật sao?"
" Cứ chuẩn bị là hơn." Vân Cẩn gật đầu, lại bảo Vân Cẩm:" Muội chưa bao giờ lên chiến trường, bảo vệ mình là được rồi, không phải vạn bất đắc dĩ đừng tham chiến."
Vân Cẩm bình tĩnh nói:" Kỳ thực chuyện gì muội cũng làm thử rồi, chỉ riêng giết người là chưa thôi, hi vọng Lạc Dương này có thể bù đắp lại thiếu sót đó. Chuyện này rốt cuộc là ai đứng sau?"
"Muội nói xem, ở Lạc Dương này còn có thể là ai dày công bố trí được chuyện lớn như thế?"
" Đúng là chẳng còn ai khác thật."
Lý Tư đội mũ trụ lên đầu, cảm thấy không thoải mái chút nào lại bỏ xuống:" Phụ hoàng thực sự không muốn thấy mẹ hiền con hiếu sao?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Thiên uy khó lường."
Vân Cẩm nghe tiếng sáo nhạc du dương đẳng xa, tới giá vũ khí bên tường, lựa chọn một chiếc roi, một cây mã sóc:" Hoàng hậu còn chưa đi, bắt làm con tin có được không?”
" Không được." Vân Cẩn nhìn đứa muội muội song sinh:" May mà muội không phải nam nhi nếu không thiên hạ này xui xẻo." Vân Cẩm khẽ hừ mũi:" May cho huynh thì có."
Vân Cẩn dặn dò:" Sau khi biểu diễn chiến vũ xong thì bảo vệ hoàng hậu."
Lý Tư nghiến răng nói:" Ta sẽ bảo vệ mẫu hậu không rời một bước."
Vân Cẩn nhìn Lý Tư:" Đó là mẫu thân của tỷ."
" Được rồi, ta đưa mẫu hậu một thanh đao."
Vân Cẩm thì nói:" Muội sẽ theo a nương."
Bọn họ biết tình hình là được Vân Cẩn chẳng hi vọng họ răm rắp nghe lời mình, nhìn hai người được một đám nha hoàn bà tử xúm quanh, cầm mã sóc tới trung đình, bảo với Ân Nhị Hổ đứng ở cửa:" Tiểu Điểu Nhi đâu rồi?"
" Loan công tử luôn ở cùng Thái Bình công chúa."
Vậy thì không cần lo cho nó, Vân Cẩn phất tay:" Phong tỏa gia trạch."
Ân Nhị Hổ ôm quyền vâng một tiếng, sải bước rời đi.
Lần nữa quay trở lại thư phòng, Vân Cẩn phát hiện phụ thân đang chơi cờ với Kim Nhu Như.
Thấy Vân Cẩn quay về Kim Nhu Như thu ngay lại vẻ lả lơi, biến thành bộ dạng đoan trang đúng mực.
Vân Cẩn cực kỳ hoải nghỉ a gia và nữ nhân này có gì đó, bởi vì nữ nhân này rõ ràng là người của hoàng hậu, xưa nay hoàng hậu và a gia bất hòa, lại thêm vừa rồi vừa tát ả ta một cái, vậy mà ả không có chút oán hận nào. Kỳ thực cái tát của Vân Cẩn là thăm dò, nữ nhân đêm khuya có thể tới gặp a gia, làm gì có thể bình thường.
Hắn mới đi một thời gian ngắn thôi mà họ đã yên tĩnh ngồi chơi cờ với nhau rồi, cho dù Kim Nhu Như phản ứng rất nhanh, Vân Cẩn vẫn phát hiện trên mặt ả còn chút ráng hồng.
Nhưng không có thêm chứng cứ chứng minh, hắn không tiện nói gì cả, hơn nữa mẫu thân chưa bao giờ hoài nghi a gia, Vân Cẩn cũng chẳng có cách nào.
" An bài xong mọi việc rồi gì?" Vân Sơ đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ: " An bài thỏa đáng rồi ạ."
" Ngọn nguồn thế nào, con đã hiểu chưa?"
Vân Cẩn hít sâu một hơi:" Thái tử đã nhẫn nại hoàng hậu rất lâu rồi, cho dù hắn nhịn được, đám người phía dưới hắn cũng không nhịn được. Giống như ván cờ này của a gia với Kim di, một khi đã bố cục xong, tiếp đó là hai bên tranh cướp, không có cách nào thoái nhường."
" Trước đó sở dĩ hai bên có thể chung sống hòa bình là vì có nhiều khoảng trống, bây giờ khoảng trống không còn, hai bên đều thêm không gian cho mình thì mẹ con trở mặt là tất nhiên."
Khi Kim Nhu Như còn chìm đắm trong cảm giác mỹ hảo của một tiếng " Kim di', Vân Sơ lại hỏi:" Vậy còn bệ hạ thì thế nào?"
Vân Cẩn đi tới một bước bốc đi một nắm quân cờ cả trắng đen, chỉ khoảng trống được dọn ra:" Vậy là có chỗ cho bọn họ tranh đoạt rồi."
Vân Sơ nhìn Kim Nhu Như chỉnh lại vạt áo, nói:" Như vậy chỉ trị ngọn, không trị được gốc."
Vân Cẩn tự tin nói:" Mạng số của bệ hạ không còn nhiều, không cần lâu dài, nếu gặp loại chuyện này thì lại làm một lần như thế nữa là được."
" Hoàng hậu cũng đã có tuổi, thái tử thì còn trẻ, nếu thái tử không muốn hoàn toàn trở mặt với hoàng hậu cũng có thể tiếp tục chơi trò này, tiêu hao dần lực lượng của hoàng hậu, tới khi hoàng hậu trăm năm mới thôi."
" Theo con thấy, bệ hạ rõ ràng thiên vị thái tử hơn."
Về lý thuyết thì Vân Cẩn nghĩ không sai, chỉ là Vân Sơ biết tuổi thọ của Vũ Mị rất dài, chuyện này chỉ có thể cảm thán đúng là người tính không bằng trời tính:" Ai cũng có tính toàn hoàn hào của mình, không nghĩ tới có một trái đắng cực lớn khiến Đại Đường phải nuốt lấy."
Vân Cẩn từ từ rút hoành đao ra:" Nếu a gia hạ quyết tâm, con sẽ chém ngay trái đắng này." Vân Sơ nổi giận:" Nơi này không phải Trường An, làm thế chẳng phải nhà ta cũng đi cùng?”
Vân Cẩn tra đao vào vỏ, hừ một tiếng, mặt hầm hầm bỏ đi.
Kim Nhu Như tủm tỉm cười:" Đại công tử nổi giận rồi."
Vân Sơ trừng mắt lên, thực ra nàng cố tình trả đũa cái tát lúc nấy của Vân Cẩn:" Ta không làm gì cả, cô cứ chỉnh vạt áo làm cái gì?"
Kim Nhu Như đứng dậy:" Một tiếng Kim di của đại công tử thật dễ nghe."
Vân Sơ đang định nói gì thì nghe thấy tiếng võ ngựa dồn dập ngoài đường phố.
Mặc dù Vân thị tự nhận mình là nhà văn thần, nhưng khi Lý Tư và Vân Cẩn mặc giáp tay cầm mã sóc anh thư ngời ngời tới sảnh đường, chuẩn bị biểu diễn chiến vũ cho hoàng hậu cùng với khách khứa, không một ai cảm thấy bất ngờ.
Vũ Mị nhìn hai tiểu cô nương đứng trong sảnh, cảm thán:" Vân thị chuộng võ!"
Ngu Tu Dung mỉm cười:" Nhi nữ Vân thị đặt tự lập lên hàng đầu."
Vũ Mị rất đồng cảm:" Đúng thế, cứ sống sót đã mới là quan trọng nhất."
Ngu Tu Dung đứng dậy:" Hoàng hậu cứ yên lòng ngồi, để thần thiếp đi đánh trống cho hai đứa bé."
Trống trận của Vân thị không khác gì trong quân, quân sĩ đánh trống đều là lực sĩ, Ngu Du Dung cầm dùi trống lớn, đánh tùng một cái, âm thanh như sấm rền.
Cùng lúc ấy Vân Cẩn hét một tiếng lanh lảnh, mã sóc buộc thừng trong tay đâm thẳng vào yết hầu Lý Tư, Lý Tư múa sóc gạt mã sóc của Vân Cẩm ra, thừa cơ mã sóc trầm xuống, thân thể men theo mã sóc xoay vòng, giật trỏ thúc thẳng vào bụng Vân Cẩm.
Vẻn vẹn chỉ một lần va chạm, tâm linh Vũ Mị đã lay động, nàng nhìn ra, bất kể Vân Cẩm hay Lý Tư đều không nương tay, đây không phải biểu diễn, mà là đánh thật.
Ngu Tu Dung sắc mặt như thường, không hề bị cảnh chém giết của hai tiểu cô nương làm ảnh hưởng, dùi trống trong tay liên tục đánh xuống, một loạt âm thanh như sấm rền đánh vào tim mỗi khách có mặt. Thêm vào tiếng binh khí va chạm không ngừng, khiến cho nhiều vị khách nín thở.
Mới đầu chỉ có một mình Ngu Tu Dung đánh trống, đợi khi Vân Cẩm và Lý Tư chiến đấu tưng bừng, bốn lực sĩ còn lại cũng đồng thời đánh trông. Tùng tùng tùng, trong thoáng chốc, tiếng trống trận vang lừng tận trời cao.