Q7 - Chương 200: Lạc Dương thập nhị thời thần. (3)
Q7 - Chương 200: Lạc Dương thập nhị thời thần. (3)Q7 - Chương 200: Lạc Dương thập nhị thời thần. (3)
" Nhà ngươi còn có gì ngon nữa không?" Vừa ăn xong một bát hoa quả dầm, Thái Bình chưa hết thèm hỏi Vân Loan, hoàn toàn quên mất rằng vừa lúc nãy thôi nó đã thề vê sau không thèm để ý tới Vân Loan nữa.
" Kem cũng ngon lắm, có điều a nương nói sữa trâu quá ít, cũng quá đắt, Vân thị không nên xa hoa quá độ, cho nên ta rất ít được ăn." Vân Loan liếm môi, mồm miệng nhoe nhoét nước quả, bình thường nó muốn ăn những thứ này không phải dễ dàng, nhưng hôm nay có Thái Bình đi theo, cơ bản là nó muốn gì được nấy:
Thái Bình mắt mở to:" Ngon không?"
" Ngon! Vừa ngọt vừa lạnh vừa mát! Ăn đã lắm!" Vân Loan giơ cả hai tay cũng thấy chưa thể hiện hết:" Ngon nhất thiên hạ."
" Đưa ta đi ăn."
" Không được, thứ đó làm phiên phức vô cùng, ngươi cũng thấy rồi đấy, trù nương nhà ta hôm nay bận tiếp khách, không có thời gian làm cho chúng ta đâu."
Thái Bình ương ngạnh nói:" Thì bảo bọn chúng làm!"
" Không được, trù nương nhà ta chỉ nghe a nương ta thôi."
"Ta mặc kệ, ta muốn ăn, không được ăn ta sẽ phóng hỏa."
Vân Loan ngây ra nhìn Thái Bình:" Ta nhớ khi tiến cung gặp hoàng hậu, ai ai cũng nói Thái Bình là công chúa đẹp nhất, ôn nhu nhất trên đời, sao ngươi lại vô lý như thế?"
Thái Bình bực bội:" Trước mặt ngươi cần gì phải giả vờ, dù sao ta cũng không gả cho ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta không làm gì được ngươi, nhưng ta có cả vạn cách dày vò Vân Quan Quan. Ngươi nếu không thương nó thì cứ từ chối yêu cầu của ta."
Vân Loan hét lên:" Người ta tên là Thượng Quan Uyển Nhị, liên quan gì Vân thị ta?"
Thái Bình nhe răng cười, dí sát mặt Vân Loan:" Mẫu hậu ta nói, Vân Quan Quan chính là gian tế mà Vân thị ngươi gài vào bên cạnh mẫu hậu ta. Ngươi đoán xem, mẫu hậu ta sẽ xử lý gian tế thế nào?" Vân Loan loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa, nó không biết ngoài kia chuyện thế nào chứ, ở đây mọi thứ đang rất tốt đẹp với mình, nó giả vờ bị Thái Bình nắm được điểm yếu, hết sức miễn cưỡng dẫn Thái Bình đi tới bếp của Vân thị. Hộ vệ ẩn mình trong bóng tối đi ra ngoài sáng, gương mặt xinh đẹp của Thái Bình tức thì trở nên âm u, dùng ảnh mắt tàn nhẫn đáng lẽ không nên có ở tuổi này nhìn thị vệ cầm đầu.
Tên thị vệ cầm đầu lúng túng đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích nữa.
Thư phòng của Vân Sơ nằm ở vị trí hẻo lánh, tuy cách tường viện không xa, nhưng đường xá bên ngoài thường ngày ít người qua lại cho nên rất yên tĩnh. Đêm nay thì khác, nơi yên tĩnh nhất tựa hồ trở nên ồn ào, tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét, tiếng người tiếng ngựa không dứt.
Mặc dù tới Đại Đường đã rất nhiều năm rồi, Vân Sơ vẫn thấy kỳ lạ, cái mảnh đất này trải qua bao nhiêu chiến loạn, thiên tai, ôn dịch, đói kém dày vò, chết nhiều người lắm rồi, vậy mà dường như họ luôn thấy chết chưa đủ.
Như đêm nay vậy, những người chết đi chắc chắn là những người cường tráng nhất, dũng mãnh nhất, thông minh nhất. Nếu chuyện này xảy ra ở các bộ tộc Tây Vực, không nghỉ ngờ gì, trải qua cuộc chém giết như thế, bộ tộc đó sẽ nhanh chóng biến mất trong dòng sông dài lịch sử.
Hẳn là các bậc chí sĩ tài tuấn của Đại Đường đã quá nhiều, nhiều tới thành họa rồi, cần phải thanh trừng một bộ phận.
Nghĩ cũng phải.
Thời khắc này chỉ vẻn vẹn Vân thị thôi cũng có vô số tài tuấn dưới sự chỉ huy của Vân Cẩn không ngừng bận rộn.
Ở Đại Đường này muốn dấy binh tạo phản dễ, ổn định được lòng người mới là khó.
Hự!
Một mũi tên từ trong bóng tối bắn ra, xuyên qua não tên hắc y nhân câm đao xuất hiện trước cửa thư phòng, thân hình to lớn của hắn ngã uych xuống sàn, tựa hồ làm sàn nhà muốn rung lên. Nhưng chuyện đó có vẻ chẳng ảnh hưởng gì tới Vân Sơ cùng mỹ phụ dị tộc chơi cờ, thuận tiện nghe Ân Nhị Hổ báo cáo tin tức bên ngoài. Lão bà của y Ngu Tu Dung đang đánh trống trận, dùng tiếng trống lớn át đi tiếng đầu đẳng xa.
Nhi tức phụ của y thì cùng khuê nữ của y mặc giáp chiến đấu dữ dội.
Đại nhi tử của y thì giống động vật họ mèo cực lớn chạy qua chạy lại trên nóc nhà, hoành đao đeo bên hông lúc rời vỏ lúc thu về, kìm nén khát khao xông ra ngoài kia chém giết, hắn phải ở lại bảo vệ chu toàn gia viên ... Tất nhiên thi thoảng cũng lướt qua thư phòng đảm bảo phụ thân không làm việc gì có lỗi với mẫu thân.
Tiểu nhi tử của y cùng công chúa tôn quý nhất Đại Đường ở bên nhau, như hai đứa ngốc đi ăn hết món ngon này tới món khác. Cái thằng bé vừa béo vừa lười đó biết cách tự bảo vệ an toàn bản thân, trong nhà này chắc chắn nó là an toàn nhất rồi, dù là thế lực nào ra tay thì cũng không dám đụng tới Thái Bình.
Nữ tiên sinh Thôi Dao mặc váy thùng thình bên ngoài, chỉ cần tình hình không ổn là ngay lập tức xe váy trên người, lộ ra võ phục gọn gàng, dưới võ phục là nhuyễn giáp bó sát người.
Chỉ cần Thôi Dao gọi một tiếng, tỳ nữ của nàng sẽ lập tức mang cường nỏ, ống tên mà thường ngày nàng quen dùng tới, cùng với sáu quả tạc đạn đặc chế của Vân thị.
Từ khi trong nhà gặp nạn, Thôi Dao luôn chuẩn bị một ngày gặp sự cố, tỳ nữ nàng nuôi mười mấy năm có thể bảo vệ nàng mang theo vài người thoát khỏi hiểm cảnh.
Mã phu mặt rõ thì cùng bốn mã phu gầy gò lão luyện bảo vệ bên một chiếc xe ngựa dài, kéo xe là bốn thớt chiến mã mặc giáp hùng tráng như dã thú.
Chỉ cần phu nhân và hai vị tiểu nương tử, một tiểu công tử lên xe ngựa, tường hoa phía trước sẽ tách ra, xe ngựa có thể xông thẳng ra ngoài không gì cả nổi.
Bên ngoài tường hoa một trăm gia thần võ trang toàn thân, mỗi người hai con chiến mã, những người này vững vàng như núi, chiến mã lại không ngừng dùng móng cào đất, đó là dấu hiệu tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết.
Đằng sau tường bao trước mặt ky sĩ, tiếng rao bán hàng không dứt bên tai, đó là một con đường phồn hoa, một phụ nhân bán tiền giấy cho dù là hàng hóa trước mặt cả tối không ai hỏi han tới, vẫn không ngừng cầm xấp tiền giấy vẫy qua vẫy lại chào hàng, mắt không ngừng dò xét dòng người qua lại không dứt, tựa hồ tích cực tìm kiếm khách hàng tiêm năng.
Mà hết thảy những bố trí này chẳng liên quan tới Vân Sơ, y không cần làm những chuyện đó nữa, tất cả cứ vậy tự động vận hành.
"Hoằng Văn quán học sĩ Hoàn Ngạn Phạn đã bị chặt đầu."
Vân Sơ nghe bên ngoài truyền vào tin tức, thở dài:" Thần đáng tiếc, bên cạnh hoàng hậu tuy nhiều người tài, nhưng người này chắc chắn là một trong ba người giỏi nhất. Mấy năm trước hắn dâng lên bản tấu phế trừ thuật sĩ làm tế tửu, cực kỳ hợp ý ta."
Kim Nhu Như đánh giá:" Cũng chẳng phải là người tốt, người nhà của Hắn ở Kim Châu có thể xem như ác bá một phương."
Vân Sơ đặt một quân cờ đen xuống:" Nhân vô thập toàn, trong cái nhà như thế mà có thể giữ mình được cũng đã là quân tử rồi."
Kim Nhu Như một tay đi cờ tay còn lại cho vào vạt áo đã lệch sang bên khẽ xoa nắn bầu ngực cao ngất, mặt đỏ rực, giọng nói như mèo kêu:" Người này quá mềm lòng, không nỡ bỏ tộc nhân, nếu hắn sớm thanh lý gia tộc thì đã không có kết tục này."