Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1675 - Q7 - Chương 201: Lạc Dương Thập Nhị Thời Thần. (4)

Q7 - Chương 201: Lạc Dương thập nhị thời thần. (4) Q7 - Chương 201: Lạc Dương thập nhị thời thần. (4)Q7 - Chương 201: Lạc Dương thập nhị thời thần. (4)

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn Kim Nhu Như:" Đại nhi tử của ta lại vừa mới chạy qua đấy, cô dụ dỗ ta cũng vô ích thôi, chỉ làm hai chúng ta đều khó chịu."

" Đại công tử thật kỳ lạ, quân hầu ngài mới chỉ có một thê tử."

" Ài, không biết nữa, chắc là ta dạy bảo nó sai ở đâu rồi, thằng bé đó quá khô khan."

Kim Nhu Như thu tay lại, hạ mí mắt xuống:" Thiếp thân biết quân hầu chê mình không sạch sẽ, năm xưa hiến thân cho hoàng đế là chuyện thiếp thân hối hận nhất trên đời."

" Sao thế, hoàng đế ở trên giường không đủ dũng mãnh à?"

" Lang quân vì sao nhất định phải sỉ nhục thiếp thân như thế?"

Ánh mắt ai oán, bộ dạng đáng thương, lại thêm mái tóc trắng khiến nàng mang vẻ đẹp kỳ dị, chắc chắn khiến không ít nam nhân không kìm lòng được, nhưng trong đó không hề có Vân Sơ, y vẫn bình tĩnh đặt cờ, giọng nói không hề có chút dao động nàoc:" Tân La vương hiện giờ vẫn phiên bạt ngoài biển không chịu thần phục, người Tân La ở Đại Đường thì tới giờ còn chưa thôi tham vọng phục quốc, không coi mình là người Đường ... Cho nên Kim Nhu Như, tất cả khổ nạn cô gặp suốt cuộc đời này không đáng thương tình."

" Cô cho rằng khơi lên những cuộc tương tàn của người Đường sẽ khiến Đại Đường suy yếu, Tân La sẽ có cơ hội thì cô sai rồi."

Không thể mượn thế lực hoàng hậu bức ép người này tham gia loạn chiến hôm nay, Kim Nhu Như biết kế hoạch không thành rồi, không chỉ có y, ngoài kia còn có một con hổ nhỏ đang dần trưởng thành đang nhe nanh múa vuốt gầm gừ đe dọa bất kỳ kẻ nào xâm phạm lãnh thổ, càng khiến nàng tương lai mờ mịt:" Người Tân La chỉ mong được sống không quên tổ tiên cội nguồn."

Vân Sơ khẽ lắc đầu:" E là bọn họ không quên được tiên vương thôi."

Kim Nhu Như cắn răng:" Cuộc sống lênh đênh phiêu bạt, bọn họ tất nhiên sẽ nhớ ngày tháng tiên vương vẫn còn." Vân Sơ nói: " Vậy thì tới Trường An đi, ta sẽ cho họ một nơi an thân lập mệnh.”

" Ngài không giết bọn họ chứ?"

"Ta muốn biến Trường An thành vương thành của vạn thành, chỉ cần của các cô tới Trường An tuân thủ luật pháp thì là người Trường An, được quan phủ bảo vệ."

Kim Nhu Như đang định đòi bảo đảm chắc chắn hơn ngoài một lời nói thì bên ngoài cửa sổ có giọng nói truyền vào:" Trung thư xá nhân Lưu Huy Chỉ chiến tử tại chỗ."

Vân Sơ nghe vậy ngạc nhiên:" Chiến tử sao? Hắn là tên mọt sách mà."

Người ngoài cửa sổ đáp:" Vâng, thật không ngờ Lưu Huy Chi võ công cao cường, giết hai lang tướng của Thiên Ngưu Vệ mới chịu thân vong."

Vân Sơ tiếc nuối than:" Đó cũng là một nhân tài, ta từng gặp hắn ở Đông cung, người này một thời gian đi theo Anh quốc công, nghe nói năm ngoái hắn hoàn thành sáu cuốn Văn Trinh công cố sự, còn muốn biên soạn bốn cuốn Anh Quốc trinh võ công cố sự, cũng không biết là làm xong chưa?"

Kim Nhu Như lắc đầu:" Vẫn chưa xong, thậm chí cuốn Anh quốc trinh võ công cố sự chỉ mới kịp mở đầu thôi."

" Văn võ toàn tài! Đáng tiếc Thật! ..." Vân Sơ tiếp tục chơi cờ, Lưu Huy Chi chính là quân cờ Lý Hoằng dùng để lôi kéo thế lực của Lý Tích tới dưới trướng, vươn tay vào quân đội. Vũ Mị giết đi người này, bước tiến của Lý Hoằng vào trong quân sẽ chậm lại đáng kể:

Bên Vũ Mị vừa Hoàn Ngạn Phạn thì bên Lý Hoằng cũng mất Lưu Huy Chi, tổn thất lớn rồi.

Trên đầu lại truyền tới tiếng bước chân, không quá lớn, đủ để Vân Sơ nhận ra, không nói cũng biết là do trưởng tử của y cố tình phát ra để cánh báo người ở dưới không nên làm chuyện gì vượt ngoài khuôn khổ.

Cái thằng nhãi này, hôm nào đó phải gọi nó đi luyện võ mới được.

Quay trở lại chính sảnh sáng rực như ban ngày ở trung đường, Ngu Tu Dung liền một lúc đánh ba hồi trống, mỗi hồi chừng năm phút, ba hồi tức là một khắc.

Điều này tương ứng với thời gian đánh trống trong quân, dù sao các tướng sĩ thân mặc trọng giáp, tay cầm vũ khí xông về phía trước chém giết không thể duy trì quá lâu, một hồi trống không hạ được kẻ địch thì gõ hồi thứ hai, sau hồi thứ hai nếu kẻ địch đã bên bờ sụp đỗ thì gõ hồi thứ ba, tiến hành quyết chiến.

Đó gọi là một hồi dốc sức, hai hồi thì suy, ba hồi thì kiệt là vì nguyên nhân đó.

Ngu Tu Dung gõ ba hồi trống xong, Lý Tư và Vân Cẩm đang quyết chiến dữ dội đồng loạt dừng tay lùi vê phía sau, chống mã sóc, ngực phập phồng dữ dội.

Cuộc đối chiến vừa rồi làm đám quý phụ Vân thị tới giờ vẫn há hốc mồm chưa hết sững sờ, bọn họ thế nào cũng không ngờ được hai thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu là thế, lại có thể dũng mãnh như vậy.

Ngay cả Ngu Tu Dung vừa rồi đánh trống cũng rất mạnh mẽ, tiếng trống rung trời, hoàn toàn khác biệt với những màn kiếm vũ mà họ hay xem. Mặc dù nữ tử Đại Đường vẫn có tiếng hung hãn, nhưng hiển nhiên nữ tử Vân thị cho bọn họ thấy khác biệt lớn, sau một hồi im lặng những tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

Ngu Tu Dung mồ hôi đầm đìa nhận lấy chén rượu nâng lên mời hoàng hầu.

Vũ Mị tươi cười nâng chén:” Cạn!"

Một đám quý phụ nâng chén lên, lân này uống hào sảng hơn không ít.

Lý Tư cầm mã sóc tới sau lưng Vũ Mi, Vân Cẩm thì lùi về phía mẫu thân, lúc này những quý phụ có mặt ở đây rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng chém giết đằng xa, ai nấy mày tái nhợt. Thế nhưng hoàng hậu vẫn còn ngồi yên tại chỗ, bọn họ dù nóng lòng, nhưng chẳng thể kiếm cớ mà đi.

Vũ Mi đợi Ngu Tu Dung về chỗ hỏi:" Quân hầu có trong phủ không?"

" Chuyết kinh, khuyển tử đều ở trong phủ, gia thân bộc dịch của Vân thị không ai ra ngoài." Ngu Tu Dung khẳng định:

Chỉ cần Vân thị đứng ngoài chuyện này là đủ rồi, Vũ Mị tự đặt mình vào đất hiểm, nếu Vân thị muốn đứng về phía thái tử, đây sẽ là cơ hội không thể tốt hơn để Vân thị ra tay.

Chỉ cần hôm nay nàng bình yên vô sự rời khỏi Vân thị, đây sẽ là một chiến thắng của nàng, thế lực thái tử và Vân thị sẽ có rạn nứt, dù quan hệ Vân Sơ và thái tử vì có Vân Na mà vẫn gắn kết nhất định, thế lực trong tay thái tử không thể không có ý kiến.

Tương lai, chuyện hai thế lực này hợp tác không còn.

Chưa kể các thế lực khác nhìn vào sẽ đánh giá chuyện này thế nào.

Vì thế Vũ Mi lại nâng chén:" Tốt lắm!"

Ngu Tu Dung nói:" Hi vọng ngày mai trời sáng, Lạc Dương sẽ không khác gì mọi ngày.

" Ngày mai trời sáng, Lạc Dương sẽ máu chảy khắp nơi. Bao giờ Vân thị ngươi rời Lạc Dương?”

" Ca hết, rượu tàn, chính là lúc Vân thị rời Lạc Dương."

Vũ Mị lại nhìn thái tử phi Bùi Uyển Oánh ngồi ở dưới mình:" Thái tử đâu?"

Thái tử phi đứng dậy quỳ bái:" Thái tử điện hạ cùng Na Cáp nữ vương du ngoạn ở cung Hợp Bích."

" Ngươi biết à?"

" Nhi tức biết ạ."

" Rốt cuộc vẫn là đứa vô dụng!" Vũ Mi là người cực kỳ quyết đoán, quay đầu nhìn Lý Tư cầm mã sóc đứng sau lưng mình, thở dài:" Chuyện đã tới đây, vậy tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca vũ đi."

Lý Tư mặt lạnh tanh nói lớn:" Tấu nhạc, ca vũ!"

Thế là một hồi trống tay rộn ràng vang lên, mười hai tấm thảm lông cừu chu vi hai thước được trải trên mặt đất, mười hai nữ tử Tây Vực ăn mặc mát mẻ, người mang chuông, hai tay chắp lại theo tư thế bái Phật bước nhanh vào, rung vai, đá chân, tiếng chuông hòa cùng tiếng trống hết sức nhịp nhàng.

Cách đó không xa truyền tới từng tiếng nổ của lôi hỏa đạn, thi thoảng có ánh lửa và khói đen bùng lên, bất kể là ca vũ ở Vân thị hay là cuộc chiến giữa thái tử và hoàng hậu đều tiến tới cao trào. ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment