Q7 - Chương 203: Lạc Dương thập nhị thời thần. (6)
Q7 - Chương 203: Lạc Dương thập nhị thời thần. (6)Q7 - Chương 203: Lạc Dương thập nhị thời thần. (6)
Trong thành Lạc Dương, những tiếng nổ, những ánh lửa bùng lên ngày một lớn, người kéo ra tham dự vào cuộc chiến này ngày một nhiều, chiến sự bùng phát ở Vân thị nhưng đã lan tới toàn thành, những bóng áo trắng, áo đên, từ quân sĩ mặc giáp, cho tới đao khách, lưu manh, rồi cả phó dịch các nhà đều lao vào nhau chém giết tưng bừng.
Mây trên trời mỗi lúc một dày, trăng gần như đã bị che lấp, từng cơn gió lớn như muốn thổi ngã người. Mặc chém giết tưng bừng, yến tiệc ở Vân thị vẫn diễn ra. Cho tới khi một tiếng nổ lớn làm rung chuyển đình viện Vân thị, gạch ngói bay tứ tán, ngay cả ngồi ở trung sảnh cũng cảm nhận được, Vũ Mị mới tuyên bố ngừng yến tiệc.
Yến tiệc đã kết thúc rồi, nhưng không vị khách nào chịu rời Trạch viện Vân thị lúc này, kiếm cớ nấn ná lại.
Vũ Mị rời phòng tới một đình viện gần với nơi xảy ra vụ nổ vừa rồi, nơi không một ai muốn tới, tiếng chém giết dữ dội như ngay bên tai, nàng bình thản vuốt ve chậu tùng bách già cỗi, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác bị lá tùng cứng nhọn đâm vào tay.
Lý Tư vẫn cầm mã sóc theo sát phía sau.
" Ngươi cho rằng huynh trưởng ngươi sẽ giết ta sao?" Vũ Mị rời tay khỏi lá tùng khẽ hỏi:
" Không ạ!" Lý Tư trả lời rất dứt khoát:
Vũ Mị hỏi câu khác:" Vậy ngươi cho rằng mẫu hậu ngươi sẽ giết thái tử ca ca của ngươi à?"
" Không ạ!" Lý Tư tiếp tục trả lời chắc chắn:
Vũ Mị khẽ vỗ võ lên bộ giáp Lý Tư mặc, khẽ thở dài:" Đó chỉ là điều ngươi muốn, thực tế tàn khốc hơn nhiều."
" Không tàn khốc chút nào ạ."
" Cục diện Lạc Dương bây giờ còn chưa tính là tàn khốc sao?" " Không phải." Lý Tư lắc đầu:" Một người được chết vì lý tưởng của mình là cách chết hạnh phúc nhất, có lẽ khi họ chết vẫn còn nuối tiếc hoặc không cam lòng, nhưng nó không phải là sự mỹ diệu nhất trong toàn bộ sự việc này sao??"
" Người đời thích vinh hoa phú quý, công hầu đời đời, ai cũng muốn đứng trên cao nhìn xuống, nhưng lên càng cao thì đỉnh núi càng chật hẹp, không thể đứng được nhiều người, phải cần người ta nhường vị trí."
" Bọn họ vì những vị trí đó mà trả giá, mà mất mạng, đó là chuyện bình thường, không có gì là tán khốc cả, đó là điều họ tự chuốc lấy mà thôi."
Vũ Mị biết đứa bé này đang nói những lời giận dỗi, nhưng nàng thùa nhận có phần không sai, chẳng qua là đấu tranh vì thứ mình theo đuổi thôi, thắng là may mắn, thua là chuyện bình thường, tham gia cuộc chơi rồi thì phải chấp nhận.
Chỉ là một đứa ngốc cũng có thể được Vân Sơ dạy thành thế này, Vũ Mị có chút đố ky.
Uỳnh!
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bên ngoài tường bao bùng lên ánh lửa cao tới hơn ba trượng, lửa sáng rực soi đình viện như ban ngày. Đây không phải là thứ mà du hỏa đạn đơn giản trong quân có thể tạo ra được, động tĩnh lớn cỡ này chỉ có ống phun lửa phun từ hòm dầu hỏa, một thứ sát khí trong quân mới có thể gây ra.
Tiếp đó ngoài tường bao truyền ra những tiếng là hét không giống của con người, phàm là người bị loại ngọn lửa này phun vào thì hi vọng sống rất mong manh.
" Thế nào? Giờ còn dám nói thằng nghiệt tử đó không muốn giết ta không?" Vũ Mị bình tĩnh cười hỏi:
Lửa không chỉ hại người mà còn hại cả cây cối trông làm hàng rào của Vân thị, sức nóng đã phả cả vào mặt Lý Tư, Lý Tư sắc mặt âm trầm, quát lên với gia tướng đứng cách đó không xa:" Đuổi đám khốn kiếp đó đi, giết kẻ nào đều tính cho ta."
Gia tướng vâng một tiếng, lập tức có hơn trăm người mở cửa phụ xông ra ngoài, chẳng mấy chốc tiếng chém giết vang lên khắp nơi.
Vũ Mị nhìn đứa nữ nhi lỗ mãng này:" Người ta sở dĩ phóng hỏa ở đây chính là muốn lôi kéo Vân thị vào trong cuộc chiến, ngươi không biết sao?"
Lý Tư giận lắm:" Thế thì sao nào, kẻ nào làm hại tới Vân thị, không cần biết là ai, chỉ cần giết sạch bọn chúng, sẽ không còn kẻ nào có tâm tư đó nữa."
" Ngươi có thể tự quyết được chuyện ở Vân thị sao?"
" Đương nhiên rồi, đợi con chính thức tiến môn, a nương sẽ không quản lý chuyện trong nhà nữa, sau này những chuyện như thế do con tự quyết."
Vũ Mị thở dài:" Đây vốn là phân tranh giữa hoàng gia, Vân Sơ mà tham dự vào thì ngày sau y không còn được một ngày yên ổn, giữa ta và thái tử ca ca của ngươi, y phải dứt khoát chọn một phía, dùng toàn lực diệt phía còn lại."
" Còn ngươi vốn là An Định công chúa, tham gia vào cũng không sao cả."
Lại một loạt tiếng nổ lớn vang lên cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, tường bao của Vân thị nối nhau sụp đổ, bụi mù mịt, mảnh vỡ bay tán loạn, một đám hộ vệ xông tới che chắn cho Vũ Mị ở giữa. Tiếp ngay đó từ lối đi hai bên trạch viện, có ky binh nhanh nhẹn nhảy qua đống đổ nát, xếp đội hình lao vào chiến trường ngoài tường bao.
Ky binh xuất kích xong có không ít bộc dịch đem đủ món đồ từ bàn ghế, cây cối chất đống lên lỗ hổng, chẳng mấy chốc đã lấp kính lỗ hỏng rồi.
Trên mặt Lý Tư có một vết xước đang chảy máu, đó là do mảnh vỡ từ vụ nổ vừa rồi gây ra, Lý Tư chẳng để ý, la hét:" Dọn dải cách ly, đề phòng lửa cháy lan vào, phàm kẻ nào xuất hiện ở dải cách lý, không cần biết là ai, giết không tha."
Cảnh tượng đã hỗn loạn vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ không hẳn, phó dịch Vân thị tiến lui rất có trận tự, người tham gia dập lửa, người thì lấp chỗ trống, còn có những người leo lên giả sơn tay cầm trường cung bắn xuống, yểm hộ cho những người đang lấp lỗ hổng.
Ngu Tu Dung dẫn Vân Cẩm cùng đám phó phụ to béo tay lăm lăm vũ khí tới, nói với Vũ Mị:" Hoàng hậu, sao không lui về hoa sảnh ngồi chốc lát, nơi này để bọn trẻ con xử lý là được rồi.
Vũ Mị nghe theo được thân vệ bảo hộ lui về hoa sảnh, phát hiện khách khứa cũng đã tới đây, ai nấy mặt mày xám ngoét nhớn nhác nhìn về phía đang kịch chiết, nhưng tâm tình xem như vậy kiểm soát được, không tùy tiện chạy lung tung.
" Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Vân Sơ cũng không thể ngồi yên trong thư phòng được nữa, cùng Kim Nhu Như đi ra ngoài cửa, đối phương tấn công vào trung sảnh, mục tiêu rõ ràng nhắm vào hoàng hậu.
Kim Nhu Như nói:" Binh bộ thị lang Sầm Trường Thiến là tâm phúc thực sự của hoàng hậu, nếu quân hầu muốn tiến vào trong quân đội thì phải thừa lúc hỗn loạn giết người này."
Sầm Thường Thiến, Vân Sơ hơi giật mình, người này cha mẹ mất sớm do thúc phụ Sầm Văn Bổn nuôi nấng, là người ý chí kiên cường, hiện là binh bộ thì lang, đồng bình chương sự, xưa nay được lòng hoàng đế, thường phản đối Vũ Mi, không ngờ hoàng hậu đã âm thâm thu nạp rồi sao.
Có điều với thông tin Kim Nhu Như đưa ra, Vân Sở chỉ tin một nửa thôi.
Kim Nhu Như tiếp tục nói:" Phong Châu tư mã Đường Hưu, kẻ này quân hầu nếu có cơ hội cũng nên giết đi, bệ hạ rất coi trọng hắn, nhưng còn chưa trọng dụng. Về phần tướng quân Lương Anh trong thái tử lục soái thì hẳn là người của quân hầu, nếu quân hầu không khống chế được hắn thì nên giết đi."
Vân Sơ trầm ngâm:" Những cái tên ngươi nói ra hôm nay không có tướng lĩnh dị tộc tham dự.”
" Đó là quyết sách của bệ hạ, tướng quân người Đường đa phần đi theo bệ hạ và thái tử, hoàng hậu đành trọng dụng tướng lĩnh dị tốc. Chiến loạn lần này, hoàng hậu không phải là không có chuẩn bị, người bị đẩy lên trên cùng đa phần là tướng lĩnh người Đường, vì những người này cho dù thần phục hoàng hậu, một khi thái tử đăng cơ, bọn họ cũng sẽ bỏ hoàng hậu mà đi."
Uỳnh! Lại có tiếng nổ nữa, khoảng cách đã khá gần.