Q7 - Chương 204: Lạc Dương thập nhị thời thân. (7)
Q7 - Chương 204: Lạc Dương thập nhị thời thân. (7)Q7 - Chương 204: Lạc Dương thập nhị thời thân. (7)
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Những tiếng nổ dữ dội làm người Vân thị dù ở bất kỳ nơi nào trong nhà cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng Thái Bình và Vân Loan rất ăn ý, không ai nói một lời vê chuyện này.
"Ta thích nhất là nhà bếp không có một ai!" Vân Loan vén tấm vải sa lên, lấy từ phía dưới một miếng thịt trâu, há to miệng ngoạm, nói với Thái Bình:
Thái Bình thì lấy một cái móng giò, cắn một miếng không thấy ngon liền bỏ lại, mở hộp lấy thìa xúc một miếng váng sữa cho vào miệng, bĩu môi:" Không ngon!"
Vân Loan lập tức mở tủ rất lớn, cánh cửa vừa mới mở ra, hơi lạnh màu trắng tràn ra ngoài, nó gần như chui cả người vào trong tủ, lấy ra một cái đĩa ngọc.
" Mau ăn đi, đây là kem vị đào đấy, đừng hỏi ta vì sao lại gọi tên như thế, cha ta đặt đấy.
Thứ kem đó rất cứng, Thái Bình phải tốn công mới khoét được một miếng, vừa cho vào miệng nó rên lên một tiếng sung sướng, hạnh phúc khép mắt lại hưởng thụ, xem ra thứ này rất hợp khẩu vị của hắn.
Thái Bình nhảy lên bàn, hai chân đung đưa, vừa ăn kem vừa nói với Vân Loan:" Ngươi lấy lòng ta cũng vô ích thôi, ta không gả cho ngươi được đâu, mẫu hậu và phụ hoàng ta sẽ không cho. Vân thị các ngươi đã có một công chúa rồi."
Vân Loan gật đầu:" Chuyện này không liên quan gì tới ngươi có gả cho ta không, cứ ăn nữa đi, trong tủ băng còn cả kem vị hạnh, đáng lẽ hôm nay sẽ dùng chiêu đãi những quý phụ kia đấy."
" Phải rồi, chúng ta coi như cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, rốt cuộc ngươi thích nam tử thế nào?"
Thái Bình dừng thìa lại, cái lưỡi phấn hồng đưa ra liếm kem dính ở khóe miệng:" Ta muốn nam nhân ôn nhu nhất, anh tuấn nhất thiên hạ."
Vân Loan cũng đã lấy được vị kem yêu thích của mình:" Hiểu rồi, giống như đại ca ta ấy hả?" " Cũng chỉ ngươi cho rằng đại ca ngươi đẹp nhất thiên hạ thôi."
" Chẳng lẽ còn có mỹ nam tử nào anh tuấn hơn đại ca ta à?"
Thái Bình chìm vào trong hồi ức, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ ngây ngất:" Tết Trung Thu năm nay, ta cùng với Vi thị đeo mặt nạ Côn Lôn Nô lén trốn ra khỏi cung chơi. Vì quá đông người nên ta và Vị thị thất tán nhau, đến khi ta ôm lấy một người đeo mặt nạ Côn Lôn Nô giống hệt Vi thị. Hắn kéo mặt nạ xuống, ôn nhu nói với ta, tiểu nương tử, nàng nhìn nhầm người rồi. Đó mới là nam tử ôn nhu, anh tuấn nhất thiên hạ."
Vân Loan nuốt vội miếng kem lớn:" Ai thế?"
Thái Bình bị tiếng quát của Vân Loan làm sực tỉnh, dùng ngữ khí hung dữ nói:" Hỏi cái gì, liên quan gì tới ngươi mà hỏi?"
Vân Loan nghiến răng:" Tên đó xong rồi, toàn bộ người Lạc Dương đều muốn giết chết hắn."
"Ngươi dám à?" Thái Bình ném thìa đi, kích động chỉ Vân Loan:
Vân Loan rất cao hứng, chỉ cần Thái Bình không thích nó thì có thích ai cũng chẳng liên quan gì.
Thái Bình là một nữ hài tử rất đơn thuần rất dễ lừa.
Chẳng phải Vân Loan ghét bỏ gì Thái Bình đâu, nhưng vấn đề ở chỗ, Thái Bình là đứa bé khổng lồ, thật đấy, theo hình dung của Vân Loan, Thái Bình là một đứa bé khổng lồ cao tới tận mười trượng.
Cho dù tiểu cô nương đơn thuần này không hề có tâm tư hại người, nhưng chỉ cần Thái Bình vô ý vung tay, duỗi chân là có thể đá cho người bên gối bay tới chín tầng trời.
Cho dù Thái Bình chỉ thấy có chút ủy khuất, khóc một trận, thì tiếng khóc của nó cũng có thể vang vọng trời đất ... Chưa kể sau lưng Thái Bình có hai người cha mẹ thân cao trăm trượng, chỉ cần một trong hai người đó thấy khuê nữ bị ủy khuất, vươn một ngón tay ra, thế là đủ khiến nam nhân của Thái Bình thành thịt nát.
Người khác không biết Thái Bình công chúa được sủng ái thế nào chứ, Vân Loan thì biết lắm, cha mẹ của Thái Bình chẳng những sủng ái nó, mà còn thích vì nó mà giận lây người khác.
Thái Bình đọc sách không tốt, trách phạt bạn học.
Thái Bình lễ nghĩ không đoan chính, trách phạt thái phó.
Thái Bình hành vi quá đà, trách phạt nữ quan.
Nói tóm lại bất kể là Thái Bình làm chuyện không hay ho gì, đều có người gánh tội cho nó, nhẹ thị bị đánh đòn, nặng thì mất mạng.
Trong quãng thời gian Thái Bình lớn lên, người bì mất mạng vì chăm sóc Thái Bình không tốt chắc chắn không ít hơn 20 người. Đấy là còn chưa kể tới trăm người mấy ngày trước bị mẫu hậu Thái Bình đánh chết vì nó đi Mang Sơn cứu hỏa bị lửa thiêu đấy.
Cho nên những người ở bên Thái Bình, nay chết một người, mai chết một người, làm sao mà chịu nổi chứ!
Thế nên Vân Loan thấy nên tránh xa Thái Bình là tốt nhất.
Thậm chí Vân Loan còn nghĩ, cách tốt nhất để trừ họa cho thiên hạ, chính là đem Thái Bình gả đi thật xa, càng xa càng tốt, có như thế mới không còn ai vô tình bị Thái Bình làm hại nữa.
Nhưng điều đó có thể không? Tất nhiên là không rồi.
Nghĩ chút là hiểu thôi, trước kia hoàng đế, hoàng hậu Đại Đường còn nghĩ tới đem công chúa đi kết thân, hoặc giả công chúa qua nước khác kết giao hòa hiếu, nhưng bây giờ có cần thế không?
Triều thần bây giờ ai nấy ngoan ngoãn chỉ mong được sống sót, hoàng đế và hoàng hậu thực sự là thiên hạ đệ nhất nhân, đệ nhị nhân rồi, làm gì có ai quyền thế cao hơn họ, làm gì có chuyện họ đem nữ nhỉ bảo bối của mình đi kết thân củng cố quyền thế chứ?
Còn tất cả những quốc gia, bộ tộc, tiếp giáp với Đại Đường, ai nấy đều đang sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ e một câu nói không thích hợp, làm một việc không hợp tâm ý hoàng đế gặp phải tai họa. Vậy có cần gửi công chúa đi kết giao không? Đừng nói hoàng đế hoàng hậu không đồng ý, tới bách tính bình dân cũng không đồng ý.
Nếu như không cần đem Thái Bình đi kết thân, kết giao gì đó vậy thì hoàng đế, hoàng hậu tất nhiên phải xét tới hạnh phúc của nữ nhi rồi.
Vân Loan thời gian dài sống trong ám ảnh Thái Bình sẽ gả cho nó, có nữ tử nào không muốn gả cho nó, nhìn nữ tử Trường An đi, tất cả đều thích nó, đều muốn gả cho nó.
Cho nên Vân Loan phải làm Thái Bình không muốn gả cho mình.
Bây giờ trong lòng Thái Bình đã có người ái mộ, thực sự là tốt quá rồi.
Ục ục ục, bụng Thái Bình kêu lên.
" Ngươi vẫn đói à? Có muốn ăn miếng thịt không?" Vân Loan tốt bụng đưa miếng thịt trâu cho Thái Bình, lòng nghĩ, đứa bé khổng lồ này ăn nhiều thật:
Thái Bình ôm bụng:" Ta không đói, ta đau bụng."
Vân Loan bấy giờ mới chậm chạp phát hiện ra cái đía trống khống, dậm chân kêu lên:" Sao ngươi ăn hết rồi?"
Thái Bình không hiểu:" Đồ ngon thì phải ăn nhiều chút chứ."
Vân Loan kêu to:" Ngươi ăn hoa quả dầm, gặm chân giò, ăn váng sữa, ăn thịt trâu, rồi lại ăn cả một đĩa kem to... Trời ơi, ngươi không đau bụng mới là lạ."
Thái Bình càng lúc càng đau, vội vàng ném cái đĩa ngọc đi, bấu lấy tay Vân Loan:" Tới phòng ngủ của ngươi đi."
Vân Loan gạt tay Thái Bình ra:" Không được, ngươi đau bụng sẽ làm phòng tắm của ta thối không ngửi được."
Thái Bình nhéo tay Vân Loan:" Ta mà bị mất mặt, ta sẽ nói với mẫu hậu, ngươi cố ý làm ta bị đau bụng.”
" Tới nhà xí khác cũng được mà."
" Không đi, phải là nhà xí trong phòng ngươi, nơi đó sạch sẽ." Mắt thấy Thái Bình đã gập bụng kẹp chân, Vân Loan kéo nó chạy như bay về phòng mình.
Thái Bình đá một phát văng cửa nhà xí, kéo váy xuống ngồi lên bồn cầu.
Vân Loan cố nhịn những tiếng phèn phẹt do Thái Bình phát ra, bịt mũi đóng cửa lại, mở cửa sổ ra tản mùi, vẫy tay gọi nữ quan thiếp thân của Thái Bình nơm nớp đứng ngoài cửa, bảo nàng vào hầu hạ Thái Bình đi nhà xí.
Vân Loan rất lo Thái Bình có tới tám phần là không biết chùi đít.
Nhìn nữ quan thiếp thân vào nhà xí, Vân Loan mới thở phào, tới thư phòng ở gian trong của mình, lấy bừa một cuốn sách lên đọc, trong thời gian ngắn, Thái Bình không cách nào đi đâu được rồi.