Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1679 - Q7 - Chương 205: Lạc Dương Thập Nhị Thời Thân. (8)

Q7 - Chương 205: Lạc Dương thập nhị thời thân. (8) Q7 - Chương 205: Lạc Dương thập nhị thời thân. (8)Q7 - Chương 205: Lạc Dương thập nhị thời thân. (8)

Cuộc chiến bên ngoài trạch viện Vân thị mỗi lúc một mãnh liệt, chiến hỏa đang không ngừng lan ra trung tâm Lạc Dương, cuộc chiến ở Vân thị không còn là trọng điểm nữa rồi.

Kim Nhu Như nằm trên giường gấm ngủ rồi, dáng ngủ của nàng chẳng đẹp đếẽ gì, thích nằm cuộn tròn lại ngủ như mèo vậy, nhìn một cái là biết nữ nhân này thường xuyên sống trong cảnh thấp thỏm bất an, khi ngủ cũng vô thức co mình lại theo tư thế an toàn nhất.

Có nhiều khi Vân Sơ không hiểu nổi, nữ nhân này nếu như rời khỏi thứ chính trị dơ bẩn, bằng vào dung mạo, trí tuệ của nàng, nhất định sẽ có thể sống cuộc đời nàng muốn, nhưng nàng vì một đống những thứ vô dụng mà tự trói buộc bản thân, bị người ta dùng như chó.

Một hồi tiếng chim lạ rúc lên đằng xa, tiếp ngay đó cuộc chiến ngoài tường trở nên dữ dội chưa từng có, tiếng la hét vang lên dồn dập, nhưng rất nhanh lại lắng xuống, chiến đấu kết thúc trong thời gian rất ngắn.

Không lâu sau đám hắc y nhân lên tới mấy chục người nhảy ào ào qua tường xông vào tới trước thư phòng Vân Sơ như chỗ không người, những người khác nhanh chóng tản ra chiếm cứ các vị trí trọng yếu, chỉ một người đi vào trong, khi kéo khăn che mặt xuống, không ngờ là Ôn Nhu.

Cái tên này vừa vào một cái là phát hiện Kim Nhu Như ngay, đi tới hít hít, nhìn Vân Sơ:" Không làm gì à?”

Vân Sơ thở dài:" Ức hiếp một nữ nhân đáng thương sao, ta không thấp kém như thế."

Ôn Nhu lần nữa nhìn Kim Nhu Như ngủ say:" Cô ta mà đáng thương à?"

Vân Sơ không muốn tiếp tục đề tài này:" Nhìn thân thủ những người ngươi dẫn tới, đừng nói với ta là sát thủ của Thanh Y lâu."

" Tất nhiên là không phải, Thanh Y lâu giải tán rồi." " Vậy thì họ là ai2"

" Tân Thanh Y lâu." Ôn Nhu nhe răng cười, trả lời qua loa tự rót cho mình một chén trà, nói:" Thôi, không nói cái này nữa, ta vừa mới đi một vòng, Lạc Dương loạn rồi, không có nơi nào là an toàn hết, Kim Ngô Vệ cứ như là chết sạch rồi vậy, Lạc Dương thập lục vệ cũng bị nhốt trong quân doanh không một ai được ra ngoài. Trị an trong thành Lạc Dương dựa vào người bất lương duy trì, đám này chắc sẽ chết sạch thôi."

Vân Sơ không truy cứu, Ôn Nhu thích làm chuyện mờ ám, hắn chịu giải tán đám sát thủ này mới là lạ:" Ngươi sang đây, vậy là không muốn ngồi im à?"

" Đúng thế, rụt đầu làm rùa thế này đâu hợp với tính cách của ngươi, thế nào cũng làm hoàng đế nghi ngờ. Ta thấy có mục tiêu thích hợp, theo ta quan sát, lần này không hề thấy bóng dáng tướng lĩnh, quan viên di tộc tham dự. Thế thì không được rồi, nếu gặp xui xẻo thì mọi người phải cùng xui xẻo, cho bọn họ biết, chúng ta đều là người trên cùng một con thuyền, thuyền mà lắc lư thì không ai an toàn hết." Ôn Nhu cười nói:" Thấy thế nào?"

"Ngươi muốn chuyện càng thêm hỗn loạn thì có." Vân Sơ nói thế nhưng cũng thấy kiến nghị của Ôn Nhu không tệ, nếu ngay cả Ôn Nhu cũng nhìn ra vấn đề này thì hoàng đế đang ẩn trong bóng tối chẳng có lý nào không nhận ra, y không ngại mở rộng cuộc chiến:" Có điều đừng quá tay, biểu hiện ra thực lực phải nằm trong dự liệu của bệ hạ mới được."

Ôn Nhu hưng phấn xoa tay:" Đương nhiên là thế rồi."

" Ngoài ra cẩn thận có người muốn đối phó với chúng ta."

"Ngươi nói Lão Bùi chứ gì? Ta thấy chỉ có nhân mã đích hệ của hắn là chưa động đậy, ngươi nghĩ hắn đang chờ chúng ta có hành động?"

Vân Sơ gật đầu:" Ta đoán thế."

Ôn Nhu nhổ một bãi nước bọt:" Đúng là địch ta khó phân."

Hai người đang nói chuyện thì Vân Cẩn từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trước tiên hắn nhìn Kim Nhu Như đang ngủ say, sau đó cũng hít hít lung tung giống hệt Ôn Nhu.

Ôn Nhu phát ra tràng cười quái dị:" Yên tâm, a gia ngươi không giống ta đâu." Vân Sơ tức giận trừng mắt với Vân Cẩn một cái, biết thằng nhãi khốn kiếp này cố ý làm y mất mặt trước mặt Ôn Nhu, bực tức quát:" Có chuyện gì?"

Vân Cẩn lắc đầu:" Con không biết, có một đám người nấp bên trong Hồng Thăng Lâu, đuổi hỏa kế đi, không biết mật mưu chuyện gì, con chẳng rảnh tìm hiểu, sai người rưới dầu bên ngoài, cho một ngọn đuốc đốt luôn."

Ôn Nhu hỏi:" Không có kẻ nào chạy ra sao?"

Vân Cẩn đáp:" Cháu dùng nỏ tiễn giết được một số, nhưng phát hiện ra trên Chung Cổ lâu đèn đuốc sáng rực, lo có biến nên không truy sát."

" Ai ở chung cổ lâu, có biết không?"

"Nghe nói là Phong Châu tư mã Đường Hưu Cảnh."

Vân Sơ cau mày:" Đường Hưu Cảnh à, lúc nấy Kim Nhu Như cũng cảnh báo ta về người này, bảo ta nên nhân lúc hỗn loạn giết hắn, ngươi thấy sao?"

Ôn Nhu nghe tới cái tên này thì nói với Vân Sơ:" Kẻ này rất giống ngươi, thi đỗ vào năm Vĩnh Huy, khởi đầu là điển thiêm trong phủ Ngô vương Lý Khác, sau khi Ngô vương chết, không biết vì sao bị liên lụy, làm hộ tào Doanh Châu. Đột Quyết phản loạn, hắn dùng 200 ky binh phá Đột Quyết, chém đầu trên 2000. Sau Quách Đãi Phong làm loạn Doanh Châu, hắn theo Vương Hiếu Kiệt rời Bạch Lộc Khẩu truy kích người Khiết Đan. Vương Hiếu Kiệt trúng kế bị người dùng nước nhấn chìm tử thương thảm trọng, chỉ hắn dẫn bộ họ thoát thân, nếu không có hắn thì Vương Hiếu Kiệt đã toàn quân bị diệt."

" Sau này dẹp loạn ở Doanh Châu, triều đình phong thưởng ba quân, đặc biệt đưa Đường Hưu Cảnh lên làm Phong Châu tư mã, nghe nói kẻ này trên ngựa có dũng một người chống vạn người, xuống ngựa có tài tế thế an dân. Thực sự rất giống ngươi."

Kim Nhu Như đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, nói với Vân Sơ:" Quân hầu, giết hắn đi, hắn chính là một trong số nhân tuyển hoàng đế chuẩn bị để thay thế ngài, còn là người ưu tú nhất trong số đó."

Vân Cẩn không để ý tới Kim Nhu Như:" Lạc Dương trông có vẻ rất loạn, kỳ thực không loạn chút nào, con nhìn thấy ánh đèn tín hiệu liên tục truyền đi ở Chung Cổ lâu, cờ xí cũng luân phiên thay đổi, điều này chứng tỏ triều đình nắm rõ chuyện xảy ra ở Lạc Dương như lòng bàn tay.

" Con có theo dõi tín hiệu phát ra ở nơi đó, phát hiện có một ngọn đèn lồng đỏ cực lớn được đốt lên, hẳn là cảnh báo đại quân hành động, cho thấy hỗn loạn sắp kết thúc rồi."

" Lúc này nhà ta mà không để lộ ra chút thực lực thì không thích hợp, lộ ra nhiều cũng không thích hợp, cho nên con cho rằng nên triều tập toàn bộ nhân thủ, khi trời sáng lập tức rời khỏi Lạc Dương."

Vân Sơ như mọi khi, chỉ nói:" Con đã có tính toán rồi thì đi chuẩn bị đi."

Vân Cẩn liếc Kim Nhu Như một cái nhảy qua cửa sổ mà đi.

Ôn Nhu nói:" Một khi Kim Ngô vệ hành động, lực lượng của hoàng hậu sẽ chiếm ưu thế, cẩn thận, khi đó hoàng hậu vẫn có thể ra tay với ngươi, hoặc có thể chính là hoàng đế ra tay, ai mà nói trước được, loạn thế này có nhiều bên để đổ lỗi lắm, không thể không đề phòng."

Vân Sơ gật đầu:" Hoàng hậu sẽ đi ngay bây giờ, đợi nàng đi thì bọn ta cũng lập tức đi ngay, trước khi Kim ngô vệ có thể hoàn toàn khống chế Lạc Dương bọn ta vẫn có thể đi được. Ta đi đây, ngươi ở lại cẩn thận."

"Biết rồi." Ôn Nhu đeo mặt nạ lên:" Vậy thì ta không tiễn ngươi nữa, phải tranh thủ cơ hội cuối cùng này làm Lạc Dương loạn thêm một chút."

Nói xong phát ra một tiếng huýt sáo, dẫn đám thủ hạ của mình rời đi.

Kim Nhu Như lúc này lười nhác ngồi dậy, siết chặt búi tóc của mình:" Quân hầu bảo trọng, thiếp thân cũng phải đi đây."
Bình Luận (0)
Comment