Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1680 - Q7 - Chương 206: Khúc Tàn Người Tán. (1)

Q7 - Chương 206: Khúc tàn người tán. (1) Q7 - Chương 206: Khúc tàn người tán. (1)Q7 - Chương 206: Khúc tàn người tán. (1)

Lý Trị và Tiết Nhân Quý uống rượu tới nửa đêm, món nhắm của bọn họ chính là Lạc Dương đang chém giết khắp nơi, đợi Lý Trị uống hết bầu rượu cũng là khi chiếc đèn lông màu đỏ ở Chung Cổ Lâu bay lên, hắn không muốn tiếp tục bữa tiệc này nữa, phất tay với Tiết Nhân Quý:" Trâm lâu rồi không uống rượu, hôm nay coi như phá lệ, không lâu nữa trẫm tới cung Cửu Thành tĩnh dưỡng, khanh có muốn tới cung Cửu Thành làm hộ vệ cho trãm không? Không có khanh, trẫm không ngủ được."

Tiết Nhân Quý không chút suy nghĩ thi lễ:" Thần lọt vào mắt xanh của bệ hạ chính ở cung Cửu Thành, nay quay về cung Cửu Thành cũng xem như một loại viễn mãn."

Lý Trị đứng dậy nở nụ cười thực sự, gật gù hài lòng:" Đúng thế, có đầu có cuối là tốt nhất, nhưng trên đời này còn rất nhiều rất nhiều người không biết vẽ cho trọn vòng tròn của mình."

Lúc này trăng đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, bầu trời chỉ còn một mảng tối mênh mông, gió thổi lổng lộng xuyên qua những khe hở, tao ra tiếng rít như ma quỷ đòi mạng.

Vũ Mi nghe thấy tiếng trống nặng nề truyền tới từ chung cổ lâu, tiếng chém giết ngoài tường bao Vân thị không còn, đặt chén rượu xuống, hôm nay nàng uống khá nhiều, mặt đỏ bừng bừng, nói với Ngu Tu Dung:" Được rồi, hôm nay bản cung nhận ân tình của Vân thị ngươi, nếu các ngươi muốn đi thì đi ngay bây giờ đi, đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Sau này thực sự không định tới Lạc Dương nữa sao?"

Ngu Tu Dung đi tới đỡ Vũ Mi đứng dậy:" Không tới nữa, nơi này sát khí thực sự quá nặng."

" Thật đáng tiếc!"

" Có gì đáng tiếc đâu ạ, Lạc Dương vốn không có chỗ cho Vân thị."

Thái Bình liên tục tiêu chảy một canh giờ, toàn thân lờ đờ chẳng có chút tỉnh thần nào. Xuất phát từ lòng tốt, Thái Bình không đem chuyện mình đau bụng nói với mẫu thân, nó nhìn ra, tối nay mẫu thân có rất nhiều điều lo nghĩ, hẳn không chú ý tới nó. Với lại nó cũng ngừng tiêu chảy rồi.

Khi cáo biệt cùng Vân Loan, Thái Bình nói:" Ta tốt với ngươi, ngươi phải nhớ lấy đấy."

Vân Loan tròn mắt:" Ngươi tốt với ta khi nào?"

" Cả tối nay ta ở bên cạnh ngươi, ngươi phải cảm kích ta."

" Chẳng lẽ không phải là cả tối nay ta ở bên cạnh ngươi à?"

Thái Bình nâng một ngón tay lên, chọc mạnh vào cái bụng tròn của Vân Loan:" Ngươi thực sự rất tốt, chỉ có điều là quá xấu, nếu không làm phò mã của ta cũng không tệ."

Lúc Thái Bình nói câu đó, nó cười hết sức quỷ dị, sau đó theo Vũ Mị lên xa giá được 300 thiên ngưu vệ hộ vệ, dẫn theo Bùi thị cùng ít quý phụ rời khỏi Vân thị.

Vân Loan thấp tha thấp thỏm, nó cảm thấy Thái Bình đã nhìn thấu mưu kế của nó, có điều cũng chẳng sao cả, sau này Vân gia ở Trường An, không tới Lạc Dương nữa.

Hoàng hậu đi rồi, những vị khách khác cũng cuống cuồng mà đi, rất nhiều người chẳng kịp nói một câu từ biệt với chủ nhà, nhưng lúc này không ai để ý nữa. Người Vân thị đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Ân Nhị Hổ tới trước mặt Vân Sơ bẩm báo:" Quân hầu, phía trước an toàn, chúng ta xuất phát ngay thôi."

Vân Sơ toàn thân giáp trụ, gật đầu với Ngu Tu Dung:" Đi thôi."

Ngu Tu Dung ngọt nhạt:" Không mang theo lão phụ yêu thương của chàng sao?"

Vân Sơ cười ha hả:" Nàng chính là lão phụ mà lão tử yêu thương đấy."

Ngu Tu Dung lườm Vân Sơ một cái rồi lên thẳng xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Khi Ân Nhi Hổ người mặc thiết giáp, tay cầm thanh trảm mã đao lớn dẫn đầu đội ngũ rời khỏi Lạc Dương thì dải màu đỏ sậm ở Mang Sơn không còn quá rõ ràng nữa, gió mạnh thổi rác rưởi bay hỗn loạn trên đường phố, ngoại trừ mang theo múi khói lửa còn có chút hơi lạnh, chân trời cũng đã hửng sáng.

Vân Cẩn đi cuối cùng đội ngũ, ném một ngọn đuốc vào phòng ốc đã rưới đẫm dầu, ngọn lửa bùng lên, hắn thở dài nhìn ngọn lửa dữ dội thiêu cháy đại trạch Vân thị, thúc ngựa đi theo.

Đường phố đã lác đác xuất hiện Kim ngô vệ, bọn họ tạo thành những tiểu đội, võ trang tới tận răng, lùng sục những kẻ gây ra hỗn loạn đêm qua. Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn đó đây, nhưng giờ này vẫn còn ngu ngốc đánh nhau đều là người hoặc vô tình hoặc có ý lợi dụng sự hỗn loạn vừa rồi, những kẻ không rõ tình thế đó sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.

Tiếng trống trên Chung Cổ Lâu vang lên một cách thong thả, mỗi tiếng gõ đại biểu cho uy nghiêm của hoàng đế, uy nghiêm này thể hiện qua giết chóc, hắn giết người không cần chịu trách nhiệm.

Vân Sơ cưỡi trên con ngựa đen thể hình cao lớn, con ngựa mận chín tủi thân lùi thủi theo sau con ngựa đen, không dám cắn mông người ta, vì nó không đánh được.

Nếu bình thường Vân Sơ cưỡi con ngựa mận chín thì không thành vấn đề, nhưng lúc này y mặc thiết giáp, trên người mang vũ trang mấy chục cân thì nó không chịu nổi gánh nặng nữa rồi.

Những đội ngũ Kim ngô vệ nhỏ lẻ không dám tới kiểm tra đội xe hơn trăm người của Vân thị, tới khi đến được Tuyên Huy Môn phía tây Lạc Dương rốt cuộc cũng bị người ta chặn lại.

Ngăn cản đội xe Vân thị là một ky tướng cùng hơn mười bộ tướng đứng sau, giáp trụ của họ không tính là tốt, cũng không tính là mới, mã sóc trong tay cũng loang lổ không ra gì, nhưng nhuộm đỏ máu, dù là Ân Nhị Hổ cũng không dám lỗ mãng.

Ky tướng đó mở giáp mặt ra, để lộ một khuôn mặt trung niên bình thường tới không thể bình thường hơn, hắn treo mã sóc lên yên ngựa, chắp hai tay thi lễ nói lớn:" Mạt tướng Phong Châu tư mã Đường Hưu Cảnh cầu kiến quân hầu."

Ân Nhị Hổ quát:" Cút đi!"

Đường Hưu Cảnh mắt lóe hàn quang, lạnh lùng nói:" Gia nô Vân thị xưa nay ngông cuồng như thế sao?"

Vân Sơ thúc ngựa đi lên:" Đó là vì gia chủ của bọn còn ngông cuồng hơn." Đường Hưu Cảnh thấy Vân Sơ đã ra mặt, lần nữa chắp tay:" Lạc Dương hỗn loạn, lúc này rời thành e là không an toàn, sao quân hầu không đợi sự thể lắng xuống rồi hãng về Trường An."

Vân Sơ kéo giáp mặt lên:" Xem ra ngươi muốn khiêu chiến mỗ gia."

Đường Hưu Cảnh mặt lạnh tanh:" Mạt tướng tuyệt không có ý đó."

" Giờ ngay cả chó lợn cũng dám nhảy ra cản đường mỗ rồi."

"Nói như vậy quân hầu không định quay đầu lại sao?"

" Cút xéo!" Không đợi Đường Hưu Cảnh nói hết, Lý Tư từ phía sau mặc giáp đỏ nổi bật cưỡi ngựa tới bên cạnh Vân Sơ, giơ thủ tiễn trong tay bắn ngay một phát:

Đường Hưu Cảnh giơ tay chắn nỏ tiễn, nỏ tiễn cắm phập vào hộ oản, hắn bình tĩnh rút ra:" Không cần phải làm thế."

Ân Nhị Hổ thúc ngựa xông tới vung trảm đao nặng nề chém thẳng vào ngựa Đường Hưu Cảnh, ngay lập tức Vân Cẩn cũng ném đoản mâu trong tay ra, Lý Tư, Vân Cẩm liên tục bắn nỏ tiễn.

"To gan dám cấn công tướng quân!" Hơn mười tên bộ tướng đồng loạt xông lên:

Vân Sơ chỉ lạnh lùng quan sát, không biết là ai cho tên Đường Hưu Cảnh này dũng khí, dám ngăn cản y.
Bình Luận (0)
Comment