Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1681 - Q7 - Chương 207: Khúc Tàn Người Tán. (2)

Q7 - Chương 207: Khúc tàn người tán. (2) Q7 - Chương 207: Khúc tàn người tán. (2)Q7 - Chương 207: Khúc tàn người tán. (2)

Không phải nói, bộ giáp trên người Đường Hưu Cảnh nhìn vậy mà rất tốt, thủ tiễn trong tay Lý Tư, Vân Cẩm không cách nào xuyên qua được. Ân Nhị Hổ và Vân Cẩn đồng loạt công kích làm Đường Hưu Cảnh luống cuống ứng phó.

Thế nhưng đám bộ tướng sau lưng không may mắn như thế, nỏ tiên vun vút bắn ra trong đội xe, mỗi đợt ba phát, đám bộ tướng bị tên bắn chi chít như nhím.

"Đi!" Vân Cẩm không ham đánh gọi Lý Tư định xông lên giúp Vân Cẩn:

Cửu Phì quát to đánh xe ngựa, chiếc xe ngựa hình ống dài được bốn thớt chiến mã hùng tráng mặc giáp kéo đi, rầm rập đi ngang qua chỗ mấy người đang đối chiến. Sĩ tốt Kim ngô vệ tên nọ nhìn tên kia, không ai dám ngăn cản, vội vàng tránh khỏi cổng thành.

Chi chiếc xe đi qua chiến trường, cửa sổ sau xe mở ra, để lộ gương mặt béo tròn đáng yêu của Vân Loan. Đường Hưu Cảnh dù đang chiến đấu mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng lập tức nhìn thấy thằng bé đó ném ra một thứ đen xì xì mang theo đốm lửa cháy.

Đường Hưu Cảnh cả kinh, lộn người rời chiến mã, vừa mới đáp đất lăn liên tiếp trên mặt đất, tránh xa quả lôi hỏa đạn kích cỡ đáng sợ kia.

"Phụt!" Một tiếng, trong bóng tối lúc trời đêm sắp chuyển về sáng, quả lôi hỏa đạn cực lớn kia phun ra ảnh lửa rực rỡ, tiếp đó là tiếng nổ lốp bốp cùng với ánh sáng ba màu xanh, đỏ, cam, đẹp đế vô cùng.

Đường Hưu Cảnh bị lừa thì giận dữ vô cùng, gạt bay quả pháo hoa, đội xe đã xuyên qua cổng thành, tức giận quát lên:" Vân Sơ, ngươi dám kháng..."

Viu -

Mũi tên như sao băng bắn tới, Đường Hưu Cảnh hét to, chỉ kịp nghiêng đầu qua một bên. Cộp một tiếng lớn, mũi tên lướt qua giáp mặt, cắm vào tường thành, ăn sâu tới nửa thước.

" Lần này ngươi nên cảm tạ bệ hạ đi, còn dám có lần sau thì sẽ là ngày chết của ngươi." Giọng của Vân Sơ xuyên qua cổng thành truyền tới:

Đường Hưu Cảnh rút mũi tên to bằng ngón cái ra khỏi tường thành, xem một lúc rồi đập đầu mũi tên vào tường thành, phần phía sau mũi tên tức thì bật ra mấy mảnh sắt sắc như dao. Tường thánh chắc chắn giữ lại mũi tên, không để những mảnh sắt đan cài như răng chó ấy bắn ra.

Bùi Hành Kiệm từ trong công phòng của cổng thành đi tới, nói với Đường Hưu Cảnh đang cầm mũi tên:" Ngươi bằng vào cái gì nghĩ rằng Vân Sơ sẽ đơn đả độc đấu với ngươi?"

"Nghe nói quân hầu xung đột với tướng quốc và Tiết đại tướng quân, đều thích dùng vũ lực để giải quyết."

"Thì sao?"

Đường Hưu Cảnh nghe ra giọng điệu mỉa mai của Bùi Hành Kiệm, thở dài:" Mạt tướng suy nghĩ đơn giản quá rồi."

Bùi Hành Kiệm nhìn kỹ Đường Hưu Cảnh toàn thân cắm chi chít mũi tên cùng đám bộ tướng bị dẫm nát be bét, trước kia còn coi hắn thành nhân vật đáng kể, bây giờ xem ra cũng chỉ là một tên võ phu xung phong hãm trận có chút tài quản lý địa phương thôi. Muốn làm ra một phen sự nghiệp ở trên triều đường thì khả năng không cao, ngược lại rất có khả năng thành dê thế tội trong cuộc hỗn loạn lần này.

Nghĩ tới đó ánh mắt Bùi Hành Kiệm nhìn về phía Tử Vi Cung trên cao, hoàng đế đề bạt một ai giống như vươn cánh tay từ trên tầng mây ra, đặt người đó vào vị trí trọng yếu, còn lại thì phải xem nỗ lực của người đó.

Nếu người đó không thể đứng vững, còn cần hoàng đế tiếp tục ra tay giúp đỡ thì người đó không đáng được coi trọng.

Hoàng đế đề bạt một người nhiệt tình bao nhiêu, khi lãnh đạm với một người tuyệt tình bấy nhiêu, điều này đúng với cả Đường Hưu Cảnh lẫn Vân Sơ đang đi xa.

Mắt nhìn đội xe Vân thị khuất dần trong bóng tối, Bùi Hành Kiệm không khỏi hâm mộ.

Hoằng đế sắp xuất phát tới cung Cửu Thành rồi, cái Lạc Dương bị phá nát bét này cần hắn sửa sang lại, không chỉ sửa sang những kiến trúc đã bị tổn hại, mà còn là những mối quan hệ thoáng cái trở mặt thành thù sau một đêm.

Tóm lại, trải qua hỗn loạn này, Lạc Dương sẽ thay đổi rất lớn ...

Ông trời cứ như đang trêu ghẹo người ta, đã có gió, đã có mây, vậy mà Lạc Dương vẫn chưa chịu mưa cho, chỉ có cái nóng vốn dịu đi phần nào lại vì những vụ cháy hậu quả đêm qua gây ra chưa được dập tắt, không khí trở nên ngột ngạt.

Sáng sớm không thấy bóng dáng bách tính qua lại, chỉ có tiếng khí giáp quân sĩ qua lại, tiếng thủy xa lộc cộc của các vũ hầu. Lạc Dương vốn là công trường khổng lồ dang dở, thêm vào chuyện hôm qua lại càng tan nát, Bùi Hành Kiệm thong thả dạo bước, còn có tâm tình chỉnh lại tam lương quan cho ngay ngắn, năm xưa hắn thất bại ở Trường An, lần này không thế nữa, thời đại thuộc về hắn rốt cuộc đã tới.

Ánh nắng rọi xuống cung Hợp Bích, cung nhân bắt đầu qua lại, mỗi khi nghe có tiếng chân nhè nhẹ vang lên, đám gấm màu sắc rực rỡ tung tăng bơi lội trong ao dưới bóng râm của hành lang chín khúc quanh co vội lủi trốn vào trong những khóm rong.

Vô số những dây leo trên hòn giả sơn phủ rêu cổ kính rũ xuống, thả lơ lửng trên mặt ao, tựa như tấm rèm, cảnh sắc tươi đẹp ở nơi này hoàn toàn khác một Lạc Dương tàn phá bởi khói lửa.

Cung Hợp Bích nằm ở phía cực tây của Thần Đô Uyển thành Lạc Dương, là món quà sinh nhật mười tám tuổi hoàng đế và hoàng hậu tặng cho thái tử Lý Hoằng.

Vân Na mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy Lý Hoằng được cung nhân hầu hạ mặc y phục, nàng ngáp một cái hỏi:" Ngươi về Đông cung à?"

Lý Hoằng thấy thân thể mỹ lệ của Vân Na lộ ra ngoài, đi tới đắp chăn che cho nàng, khẽ nói:" Kẻ đáng chết đều đã chết rồi, những người còn sống vẫn cần chiếu cố, ta phải về Đông cung xử lý tàn cục."

" Người mình giết người mình, hay lắm sao?" Vân Na không hiểu:

" Phụ hoàng ta đang cảnh cáo ta và mẫu hậu, đồng thời để toàn thiên hạ biết, ông ấy mới là hoàng đế."

" Ông ấy vốn là hoàng đế, có ai không thừa nhận đâu?" Lý Hoằng dùng ngón cái miết nhẹ gò má mịn màng của Vân Na:" Hoàng đế là hóa thân của quyền lực, một người có phải hoàng đế không phải xem hắn nắm giữ bao nhiêu quyền lực. Những năm qua phụ hoàng ta đau ốm bệnh tật, ta và mẫu hậu đã chia nhau rất nhiều quyền lực trong tay phụ hoàng, khiến phụ hoàng bất an. Thế nên ông ấy muốn chứng minh, mình vẫn là hoàng đế tối cao vô thượng của Đại Đường, bất kể lúc nào, ông ấy muốn ai chết là phải chết."

" Lúc nguy hiểm như vậy mà ngươi lại để thái tử phi ở Đông cung, cô ta sẽ giận lắm đấy."

" Bùi thị là thái tử phi, vốn phải cùng tiến cùng lui với Đông cung, cho dù chết ở Đông cung cũng là chức trách của thái tử phi. Huống hồ khi đó Bùi thị tới Vân gia đại trạch tham dự yến tiệc, nơi đó rất an toàn."

Vân Na nghe vậy thì chui lại vào trong chăn, phẩy tay:" Nếu quan trọng như thế thì ngươi mau về Đông cung đi."

" Hay là chúng ta cùng vê Đông cung?”

" Đông cung là của thái tử phi, nếu bây giờ mà ta tới nơi đó, Bùi thị sẽ nổi điên mất."

Lý Hoằng cách chăn vỗ cái mông nhô lên của Vân Na:" Nàng quá lương thiện rồi, nếu nàng vào hoàng cung mà vẫn mang tâm tư này, nàng sẽ vô cùng xui xẻo đấy."

Vân Na hừ một tiếng:" Có gì ghê gớm đâu, ca ca dạy ta nhân lúc nó bệnh làm thịt nó, tẩu tẩu bảo chuyện đánh chó rớt nước nhất định phải làm, tránh cho nó nhảy ra khỏi mặt nước sẽ cắn mình."

"'Ta không tranh giành vô vị làm ngươi khó xử, nhưng nếu phải ra tay ta sẽ không mềm lòng. Ngoài ra ta hi vọng ngươi làm thái tử thật yên ổn, sau đó lên làm hoàng đế, như vậy ta mới có vốn liếng để ngang ngược."

" Đi đi, đi vỗ vê bộ hạ chưa chết của ngươi đi."
Bình Luận (0)
Comment