Q7 - Chương 208: Tổ chức bố cục tiếp theo.
Q7 - Chương 208: Tổ chức bố cục tiếp theo.Q7 - Chương 208: Tổ chức bố cục tiếp theo.
Lý Hoằng quyến luyến mãi mới rời cung Hợp Bích, kể cả khi hắn đã đi, thủ vệ ở nơi này cũng không giảm đi chút nào.
Đã có rất nhiều quan viên dưới tay hắn nóng ruột đợi ở cửa cung, không ít người trong đó còn mang thương tích. Tổn thất lớn hơn dự đoán của hắn, mấy năm qua nhìn bề ngoài hắn ra sức tích góp quyền lực, thực chất chỉ là màn che mắt những người ngầm quy thuận hắn mới là lực lượng đáng kể, vừa vặn những người này mới tổn thất lớn. Lý Hoằng võ về một phen rồi dẫn tàn binh quay lại Đông cung.
Còn chưa kịp quay về Đông cung thì trên đường có thái giám tới truyền chỉ, gọi Lý Hoằng vào cung.
Không lâu sau trong Tử Vị Cung, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, nhà ba người cùng nhau ăn sáng.
Khẩu vị của Lý Trị rất tốt, uống một bát cháo, ăn hai cái bánh mới dừng đũa.
Lý Trị không ăn nữa, hoàng hậu và thái tử tất nhiên cũng ngừng lại, tuy nhìn bề ngoài không có gì khác thường, nhưng cả hai rõ ràng không ăn được là bao.
" Nghe nói Hứa Kính Tông muốn ngươi giam trẫm bên trong cung Cửu Thành?" Giọng Lý Trị không nghe ra có chút cảm xúc nào, không phải lạnh lùng mà là sự bình thản:
Tay Lý Hoằng hơi siết lại, khống chế cảm xúc, lúc đó rõ ràng chỉ có hắn và Hứa Kính Tông:" Đó chẳng qua là hành vi ngược đời của một kẻ sắp chết, phụ hoàng không cần để trong lòng."
Lý Trị tiếp tục nói:" Trẫm nghe nói ngươi không đồng ý, còn lấy chuyện cung Sa Khâu làm ví dụ?”
Lý Hoằng gật đầu:" Triệu Vũ Linh vương sở dĩ bị giam tới chết ở cung Sa Khâu là vì ông ta phế trưởng lập thứ mới gây ra tai họa. Nếu chỉ là phế lập thôi đã đành, ông ta lại thấy mình có lỗi với trưởng tử, khiến nước Triệu xảy ra nội loạn."
"Hành vi hồ đồ đó, há một quân chủ anh minh như phụ hoàng có thể làm ra? Cũng chỉ loại người sắp chết như Hứa Kính Tông mới có suy nghĩ hoang đường như vậy."
Lý Trị hài lòng với việc Lý Hoằng có thể nói thẳng ra như vậy, quay sang Vũ MỊ:" Trẫm muốn tới cung Cửu Thành, hoàng hậu có đi không?"
Vũ Mi bình tĩnh trả lời:" Chỗ thần thiếp gần đây hơi hỗn loạn, cần phải chỉnh đốn, khả năng sẽ tốn một thời rất dài."
Lý Trị gật gù:" Cũng phải, mẹ con nàng đều rất bận."
Lý Hoằng đột nhiên nói:" Phụ hoàng nếu muốn nghỉ ngơi, nhi thân cho rằng tới cung Cửu Thành không bằng tới thẳng Trường An. Phụ hoàng rời Trường An đã hơn mười năm rồi, nơi đó bây giờ khác hẳn khi xưa."
Lý Trị mỉm cười nhìn Lý Hoằng:" Ngươi thực sự muốn trẫm tới Trường An?"
Lý Hoằng cũng cười nói:" Phụ hoàng đã kỳ vọng vào Trường An nhiều năm, nếu không tới xem chẳng phải đáng tiếc sao?"
" Cũng phải!" Lý Trị nói tới đó là thôi không rõ ý thế nào.
Thành Lặc Dương vừa trải qua một đêm hỗn loạn, tổn thất lớn vê người và nhân mạng nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới bữa sáng của hoàng gia.
Bất kể là hoàng hậu bị ám sát tổn thất cực lớn, hay thái tử bị kháng cự mạnh mẽ ngoài dự liệu kéo vào cuộc chiến lớn vượt dự đoán, đều không nhắc tới chuyện xảy ra đêm qua, tựa hồ cái đêm đẫm máu ấy chẳng chút liên quan tới họ.
Ăn sáng xong hoàng hậu và thái tử cáo từ, chỉ còn lại một mình Lý Trị, hắn ngồi im lặng rất lâu, không biết suy nghĩ gì.
" Thái tử muốn trẫm tới Trường An nghỉ ngơi thay vì cung Cửu Thành, ngươi nghĩ sao?"
Giọng Lý Trị đột ngột vang lên trong đại điện trống, như mọi khi Thụy Xuân luôn xuất hiện đúng lúc:" Trường An là nơi tốt ạ."
" Trẫm đã xa Trường An quá lâu rồi, thực sự là đã quá lâu, nghe nói nơi đó biến đổi từng ngày, sớm không còn giống bất kỳ nơi nào ở Đại Đường nữa, quan viên triều đường nhắc tới Trường An cũng có chút xa lạ." Lý Trị cầm cái ống nhòm một mắt mà hắn cực kỳ yêu thích luôn mang theo bên cạnh lên, mân mê một lúc lẩm bẩm:" Trẫm có chút không yên lòng."
" Có vài bác sĩ hồng nho nói với trẫm, Trường An xa hoa quá độ, vượt quá lễ nghị, không theo tổ chế, phá hỏng quy củ, là mầm mống họa loạn của Đại Đường. Trên triều cũng thường xuyên có ngự sử đàn hặc Trường An không tuân theo pháp chế triều đình, tự ý đặt ra quy củ, khiến bách tính không biết làm thế nào."
Thụy Xuân nghĩ một lúc rồi nói nhỏ:" Bệ hạ, thần cho rằng Trường An luôn thuộc về Đại Đường."
Lý Trị ô khẽ nhướng mày lên:" Ngươi nói thế là có ý gì?"
Thụy Xuân đáp:" Bệ hạ tới Trường An, Trường An sẽ là của bệ hạ, hoàng hậu tới Trường An, Trường An coi hoàng hậu đứng đầu, tương tự với cả thái tử ạ."
Lý Trị kinh ngạc nói:" Sao ngươi lại đưa ra kết luận này?"
Thụy Xuân ra hiệu cho thái giám thay nước nóng cho trà của hoàng đế, đuổi bọn họ đi, nói:" Bệ hạ kỳ thực hoàn toàn không giống với lời người khác nói đâu, Trường An là một nơi hết sức quy củ, từ quan viên tới huân quý đại hộ, thương cổ đao khách hay bân dân bách tính, đều chú trọng quy củ."
" Cho dù bây giờ bệ hạ có bổ nhiệm một tên ăn mày thành thành thủ Trường An, quan lại trong thành Trường An cũng thừa nhận người này, phải tôn trọng ra sao sẽ tôn trọng như thế, có bao nhiêu quyền lực cũng không hề giảm."
" Chỉ có điều khi những quan lại đó chấp hành mệnh lệnh của thành thủ ăn mày, dù là mệnh lệnh hoang đường nhất, bọn họ cũng chấp hành thành mệnh lệnh lợi nước lợi dân."
Lý Trị ngây ra một lúc:" Bất kỳ mệnh lệnh nào sao?”
" Vâng, bệ hạ, Trường An mười năm rồi đưa ra chính lệnh đều là chính lệnh tốt dưỡng sức dân."
Lý Trị trâm ngâm, Thụy Xuân tuy sẽ không nói dối hắn, nói cho cùng cũng chỉ là một tên thái giám tâm nhìn, kiến thức hạn chế mà thôi, thứ hắn coi là tốt với Lý Trị là điều tệ nhất, nếu ai cũng theo quy củ làm việc, không cần để ý người đứng đầu là ai, vậy vai trò hoàng đế sẽ là gì:" Trâm không đi Trường An."
Thụy Xuân vội nói:" Bệ hạ lo lắng là có lý ạ."
Lý Trị lắc đầu:" Thứ mà các ngươi cho rằng trẫm lo lắng so với lo lắng thực sự của trâm không hề giống nhau. Trâm cho ngươi biết, trẫm mà tới Trường An, nhất định sẽ sống thư thái hơn ở Lạc Dương gấp trăm lần, đó là điều trẫm chắc chắn."
" Nơi đó phóng tâm mắt tới đâu đều thấy một cảnh phồn hoa, nghe vào tai đều là âm thanh nhộn nhịp quốc thái dân an, ngũ cốc dư dả cực điểm. Cho dù biên cương có va chạm, trong nước có phản loạn, trẫm chỉ cần phát đi một mệnh lệnh là quân đội nhanh chóng bình định."
"'Thêm vào tên Nhị Bách Ngũ đó là người biết ăn nói, biết làm việc, biết cả hưởng thụ, y nhất định hầu hạ trẫm cực kỳ thoải mái."
Thụy Xuân biết còn có chữ nhưng lớn, điều hoàng đế vừa nói là điều hắn nghĩ, nên hắn không biết vấn đề ở đâu.
" Đừng cho rằng y làm thế là nịnh bợ trẫm, nói cho ngươi biết, chỉ cần trãm tới Trường An, y sẽ không còn cố ky bất kỳ điều gì nữa, y sẽ thực hiện toàn bộ chính lệnh trong kỳ vọng của y, đem Trường An trong lý tưởng của y dung hợp vào Trường An trước mắt."
" Các ngươi, kẻ thì lo trẫm tới một Trường An không còn chức năng phòng thủ sẽ không an toàn, kẻ cho rằng Vân Sơ lòng dạ khó lường không đáng tin. Đó đều không phải điều trẫm lo ngại."
" Hoàng đế một khi rơi vào ổ ôn nhu thì ngày chết của hắn cũng đã điểm, mỗi hoàng đế muốn có thành tựu, ai là không đi chân trần dẫm qua trông gai?"
" Hiện là lúc Đại Đường tốt nhất, trẫm vẫn muốn nhìn nó thêm vài năm, cái ổ ôn nhu Trường An đó, trẫm không tới là hơn."
" Chuẩn bị đi, ba ngày sau trẫm di giá cung Cửu Thành."
(*) Các chú nghĩ lùa anh vào chuồng gà mà dễ à?
Mình thì nghĩ, con gà Vân Sơ lùa là Hoằng cơ, Trị hết thời rồi.