Q7 - Chương 210: Chỉ còn thiếu một chút.
Q7 - Chương 210: Chỉ còn thiếu một chút.Q7 - Chương 210: Chỉ còn thiếu một chút.
Ngửi mùi thối suốt hai ngày, cả nhà Vân Sơ rốt cuộc cũng về tới Trường An.
Giống tất cả quan viên khác đi công cán quay về Trường An, không ai nghênh đón cả, đến khi bọn họ vào thành từ Minh Đức Môn, vài quan trông cổng thành dùng như đồ trang trí mới nhận ra mã phu Vân thị chạy tới vấn an.
Đội xe Vân thị thậm chí không cắm cờ, cũng chẳng dùng bất kỳ thứ nghi trượng nào hết, hoàn toàn giống đội xe bình thường của nhà phú quý Trường An, mà đội xe như thế này ở Trường An thì thực sự không hề ít.
Vân Sơ lúc này cưỡi con ngựa mận chín, chẳng điều khiển, để mặc nó tìm đường trở vê.
Khép nhẹ mắt, cổ hơi ngửa lên, Vân Sơ hít sâu một hơi như muốn dùng toàn bộ giác quan để cảm nhận hết mọi thứ xung quanh, trong lòng không có kích động, không vui vẻ, chỉ có sự bình thản mà nhẹ nhõm. Tiếng động xôn xao từ khu phố náo nhiệt, ngựa xe lóc cóc trên đường, tiếng rao hàng, tiếng cười của trẻ nhỏ, tiếng nước chảy róc rách từ con kênh lớn nhỏ bao quanh Trường An, tất nhiên thi thoảng còn có cả tiếng người vấn an chào hỏi huyện tôn trở về.
Những thứ xa xôi dần dần quay trở lại rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu như có tiếng còi xe inh ỏi, chút khói bụi ô nhiễm thì hoàn hảo, chẳng còn khác gì nữa.
Dần dần âm thanh huyên náo rời xa, tiếng móng của con ngựa mận chín rõ ràng hơn, Vân Sơ mở mắt, quả nhiên đã đối diện với con phượng hoàng khổng lồ, nó vẫn giang cánh ngạo nghễ ở đó.
Về tới trạch viện ở phường Tấn Xương, ra đón Vân Sơ đầu tiên là bốn con chó, giờ chúng đã trưởng thành hoàn toàn rồi, trước kia giao cho bốn đứa nhóc nuôi để rèn tâm tính chúng, bọn chúng nuôi được thời gian ngắn rồi bỏ bê. Hiển nhiên toàn là thứ khốn kiếp không chịu an phận, thành ra bốn con chó còn thân với Vân Sơ hơn cả chủ thật sự.
Xuống ngựa dẫn bốn con chó vào nhà, Vân Sơ ra lệnh, đợi mọi người về hết thì đóng cửa từ chối tiếp khách ba ngày.
Không phải Vân Sơ không muốn nhanh chóng nắm bắt tình hình ở Trường An, dù sao y cũng đã rời Trường An ba năm rồi, nhưng mà chỗ lão thần tiên có chuyện quan trọng phải an bài. Đại hội biện kinh của hai nhà Phật Đạo ở Lâu Quan Đài sắp bắt đầu vào, lão thần tiên muốn toàn bộ Vân thị tập trung vào sự kiện này, đừng để con lừa trọc Huyền Trang làm mê hoặc.
Kỳ thực Vân Sơ chẳng mấy để ý cái đại hội biện kinh đó, đó là chuyện của Vân Cẩn, Ôn Hoan rồi, còn về bản thân y, vẫn tới chùa Đại Từ Ân bái kiến Huyền Trang đại sư.
Chẳng liên quan gì tới Huyền Trang có phải là phụ thân y hay không, chủ yếu là vì Khuy Cơ đại sư cho rằng năm xưa Vân thị vay tiền quá hạn rồi, bất kể thế nào cũng phải trả tiền thôi.
Vân Sơ tắm rửa loại bỏ bụi bặm trên đường đi, thay bộ tăng bào màu xám, tóc y thì dài lại như thường từ lâu rồi, chẳng định cạo nữa, cứ thế nách kẹp bánh ngàn lớp cắt miếng, rời nhà từ cửa sau, tới chùa Đại Từ Ân ngay bên kia đường.
Không ít hương khách ngạc nhiên nhìn vị tiểu tăng mà tóc vừa dày vừa đẹp, khi nhận ra là huyện tôn mới về thì nén cười, ai cũng ngâm hiểu trong lòng không nói ra, cũng không tới trò chuyện làm khó huyện tôn.
Có người cha làm hòa thượng, lại còn là đại hòa thượng nổi danh khắp thiên hạ, đúng là làm khó huyện tôn mà.
Ra đón Vân Sơ tất nhiên là chủ trì Khuy Cơ đại sư, chắp tay nói:" Mấy năm qua không có quân hầu ở nhà, sen lành Thiên Trúc trong ao hoa sen nở một trăm lẻ tám bông, mười tám màu."
" Ông có chắc là không nhổ đi hay là không đem đi trồng nơi khác chứ? Chỉ nở đúng 108 đóa thôi à, lại còn 18 màu nữa, hai điều kiện này gộp lại hơi bị khó đấy nhé." Vân Sơ mỉa mai ra mặt:
" Phật môn không nói dối."
" À, khi ta ở tây nam, đại đức Độ Hải thiền sư không nói dối thật, chẳng qua là ông ta không biết nói thật thôi, hay ông ta không phải người Phật môn nhỉ?" Khuy Cơ vẫn bình tĩnh:" Ông ta vì nói dối nhiều nên mới bị Phật tổ triệu về tiếp tục tu hành, không nói Độ Hải nữa, quân hầu chuẩn bị tiền chưa?"
Vân Sơ giơ túi bánh nghìn tầng lên:" Không nói chuyện đó vội, đi bái kiến Huyền Trang đại sư đã."
Khuy Cơ hung dữ vểnh râu lên:" Cho dù là Huyền Trang đại sư có đồng ý, ngài cũng không qua được ải của lão nạp đâu, tới hơn 300 vạn quan, ngài có biết bao nhiều tăng câm bát đi bao nhiêu năm mới hóa duyên được không?”
Vân Sơ nhe răng cười:" Huyền Trang đại sư là người xuất gia chân chính, coi tiền tài như bùn đất, lão hòa thượng ngươi theo đại sư tu hành bao nhiêu năm mà vẫn chưa vượt qua được cửa ải kim tiền thế?"
Khuy Cơ đại sư dừng bước:" Ngài định quịt đấy à?"
Vân Sơ võ võ tấm lưng rộng của Khuya Cơ:" A di đà phật, sao có thể thế được chứ, tiền thì nhất định phải trả rồi, ta nghe nói đại hội biện kinh Lâu Quan Đài sắp diễn ra rồi, Tôn thần tiên trước kia chẳng thèm chú ý tới chuyện này, vậy mà bây giờ coi trọng lắm đấy."
Khuya Cơ chắp tay lại:" A di đà phật, chỉ là tranh đấu miệng thôi, thắng thì sao, bại thì sao?"
Trong lúc nói chuyện hai người đã tới tinh xá Huyền Trang đại sư tu hành.
Ba năm không gặp rồi, giây phút nhìn thấy Huyền Trang đại sư, Vân Sơ sững người, y không sao ngờ được, Huyền Trang đại sư mấy năm trước đó có dấu hiệu tuổi già, nay mặc bộ tăng bào trắng, tươi cười đứng trên đài hoa sen của tinh xá, mặt mày hồng hào, da dẻ đầy đặn căng mịn, không ngờ có chút cảm giác thiếu niên phong lưu.
Vân Sơ kinh ngạc tới dừng chân lại, còn Khuy Cơ thì vuốt râu ra chiều đắc ý.
Cái cảnh này làm Vân Sơ sinh ra liên tưởng hết sức quái dị, đó là Huyền Trang đại sư là nữ nhi Khuy Cơ giấu trong khuê phòng, hôm nay để Vân Sơ may mắn thấy được, ông ta hẳn đang muốn một ngày đem khuê nữ ra khoe làm chấn kinh thế nhân.
Bảo sao mà đại hội biện kinh Lâu Quan Đài năm nay bỗng dưng được tổ chức rầm rộ. Trước kia Huyên Trang trông cũng trẻ hơn, nhưng đó là vì ông sư giày gày gò đó có thêm chút da thịt thôi, lần này lại khác hẳn, tựa như biến thành Phật đà hiển thánh thật vậy, chỉ cần đem ra khoe, dù đại hội biện kinh có thất bại cũng có làm sao.
Khuy Cơ đắc ý nhìn Vân Sơ:" Ba trăm vạn quan tiền phải trả lại ngay, bọn ta cần phải tổ chức nghi thức tọa sàng chưa từng có cho Huyền Trang đại sư."
Vân Sơ mặt co giật một cái:" Loại nghi thức tọa sàng gì mà tốn những ba trăm vạn?"
Khuy Cơ cười, nói từng chữ một:" Phật, giáng lâm đông thổ Đại Đường."
Hiểu rồi, Vân Sơ không muốn nghe ông ta khoe khoang nữa, đi tới trước mặt Huyền Trang bái lạy:" Đệ tử vê rồi."
(*) Bánh ngàn lớp vị giống bánh khảo hay cúng chùa bên mình, nhưng làm đúng như cái tên, làm thành lớp mỏng xếp lên nhau, dễ ăn hơn bánh khảo nhiều, không bị ngán.