Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1685 - Q7 - Chương 211: Lắm Tiền Liền Bị Nhòm Ngó.

Q7 - Chương 211: Lắm tiền liền bị nhòm ngó. Q7 - Chương 211: Lắm tiền liền bị nhòm ngó.Q7 - Chương 211: Lắm tiền liền bị nhòm ngó.

Huyền Trang cười hiền từ, đưa cánh tay như bạch ngọc đặt trên đỉnh đầu Vân Sơ:" Trong mấy năm ngươi không có nhà, ta tọa thiền một năm, trầm luân trong bóng đêm vô bờ, nơi đó đen tối vô cùng, cho dù đốt ngọn nến lên, ánh sáng chẳng phát ra ngoài bấc nến. Ta mở hết lục thức, lục thức không nhận ra thứ gì, ta đi về phía trước, bước chân lại hướng ra sau, ta đi lên, bước chân lại hướng xuống. Đông tây nam bắc đều không đúng, trên dưới trái phải không phân biệt rõ, bất kể đi thế nào, cũng không thoát khỏi được bóng tối."

" Khi ta không biết làm sao thoát ra, chợt nhớ ra trước khi cũng có đứa bé vượt qua được thời không cách trở tới được nơi này. Ta liền hiểu ra, phương hướng nào cũng không quan trọng, quan trọng là ta muốn đi đâu, vì thế ta bước xuyên qua bóng đêm mà về."

Vân Sơ hoàn toàn không hiểu được ý tứ những lời này của Huyền Trang đại sư, nghĩ một lúc rồi đáp:" Về là tốt rồi."

Huyền Trang đại sư lắc đầu:" Không tốt, bóng tối mới là chốn về."

Nói chuyện kiểu này lâu Vân Sơ cũng không chịu nổi mà về với bóng tối mất, cười nói:" Bất kể thế nào, nhìn thấy đại sư khỏe mạnh là trong lòng đệ tử thấy vui rồi."

Huyền Trang đại sư đưa một ngón tay ra xỉa vào mi tâm Vân Sơ:" Nghiệt chướng!"

Khuy Cơ huy động thân thể to lớn của mình, bê một cái bàn trà vào, trước tiên là hung ác trừng mắt với Vân Sơ, sau đó mới mỉm cười đặt chiếc bàn trước mặt Huyền Trang đại sư, lấy bánh ngàn lớp của Vân Sơ đặt lên bàn:" Ân sư nếm thử xem."

Huyền Trang đại sư nhón một lớp bánh lên nhìn:" Rất tốt, rất tốt."

Vân Sơ rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Huyền Trang đại sư, làm sao đột nhiên chìm vào bóng tối gì đó những một năm trời chứ? Nhưng quan sát một lúc lại không nhận ra có gì không ổn, thậm chí y còn thấy Huyền Trang đại sư lúc này bình thường hơn trước kia nữa.

Cũng phải thôi, người đã nhìn thấu bản ngã thì làm sao thứ tâm thường như Vân Sơ làm sao có thể hiểu được chứ?

Cho nên y quyết định mời Tôn thần tiên tới xem thế nào ...

Khi rời khỏi tỉnh xá, Vân Sơ quay đầu lại nhìn Huyền Trang vẫy tay tiễn biệt mình, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác lưu luyến.

Khuya Cơ đại sư cảm khái nói:" Lệnh tôn đối xử với quân hầu không còn gì để chê nữa."

Vân Sơ là thứ phàm tục, nói thẳng luôn:" Vậy ba trăm vạn không cần phải trả nữa hả?"

Khuy Cơ cười to:" Ba trăm vạn tới từ thiện nam tín nữ thế gian, tất nhiên phải trả về cho thiện nam tín nữ."

" Chia cho ta một ít cũng không được à?”

" Dứt khoát không được."

Vân Sơ chép miệng xót xa:" Ba trăm vạn đấy, định tiêu hết luôn trong một lần, các vị đúng là không biết tiếc, chẳng lẽ các vị không nghĩ tới, một số tiền khổng lồ như thế ném vào thị trường sẽ gây ra hậu quả gì à?"

" Cuốn Chính trị kinh tế học của ta đã được cho in mấy chục vạn cuốn, hòa thượng của Hương tích trù các ông có nghiên cứu chưa hả?"

Khuy Cơ đại sư không trả lời câu hỏi của Vân Sơ:" Năm xưa Cô Độc Trường Giả - Sudatta Anathapindika vì cầu xin Phật tổ giảng kinh một lần mà chuyên môn xây dựng tỉnh xá, lấy gạch vàng trải đất, lấy bảo thạch treo lên cây, lấy vải vóc làm biển, hoa tươi làm mây."

" Nay Huyền Trang đại sư thành Phật, chúng ta lại không lo liệu nổi à?"

Vân Sơ cười gượng:" Lo liệu được, vấn đề là sao phải đợi ta trả nợ rồi mới làm, các vị thiếu gì tiền đâu?"

Khuy Cơ chắp tay nói:" Đã có tiền rảnh rỗi thì sao lại không dùng?"

Vân Sơ phất tay áo bỏ đi, không cách nào nói chuyện với một tên cuồng tín đồ Phật giáo. Với quy mô của Trường An bây giờ còn chưa thể liền một lúc tiêu hóa hết 300 vạn quan, hình thái cuối cùng của tiền là vật tư, thứ Khuy Cơ muốn chính là vật tư, đem toàn bộ giá trị sản xuất của Trường An hiện nay cộng vào cũng chẳng tới 300 vạn.

Hơn nữa bây giờ là lúc thiên tai, bách tính tích góp rất nhiều vật tư chuẩn bị vượt qua ngày tháng gian khó, ai lại đi đem vật tư cứu mạng ra đổi tiền chứ?

Ngay cả lão ông ở Đồng Quan còn biết đem miếng ăn giấu khỏi mắt quan phủ, chẳng lẽ bách tính ở nơi khác lại ngu xuẩn hơn sao?

Vừa mới về tới nhà, chưa kịp nghỉ ngơi gì đã gặp chuyện phiền lòng rồi, đã thế mới đi qua cửa sau thì khuê nữ đã đợi sẵn.

Vân Sơ có linh cảm không lành, đứa bé này từ nhỏ đã độc lập, rất ít quấn cha mẹ, đột nhiên tìm tới mình thế này chắc chắn không phải chuyện hay ho gì, chặn trước:" Có chuyện gì nói sau được không? Không thấy a gia con đang không vui à?"

Vân Cẩm cứ đi tới ôm lấy cánh tay Vân Sơ:" A gia, chẳng qua chỉ là 300 vạn thôi mà, tiêu đi dễ lắm, không tin a gia đi theo con, con đưa a gia đi xem nơi đốt tiền thực sự"

Vân Sơ dừng bước, nhìn gương mặt xinh đẹp vô hại của Vân Cẩm, càng thấy không ổn:" Sao con biết có 300 vạn sắp phải tiêu đi?"

Vân Cẩm thủ thỉ:" A gia, chính con nói với Khuy Cơ đại sư đấy."

Vân Sơ còn chưa kịp nói gì thì đã bị Vân Cẩm kéo vào phòng, ấn y ngồi xuống, rồi đưa trà nóng tới tận tay, nhấp một ngụm trà định thần trước, sau đó nhắc nhỏ:" Con là khuê nữ của a gia đấy."

Hàm ý câu này là, nếu định nói cái gì khiến a gia đau lòng tổn thọ thì đừng nói ra.

Vân Cẩm chẳng biết nghĩ cho cha già gì cả, vẫn nói:" A gia, người xem Trường An trầm lắng như thế, a gia đi mấy năm mà chẳng có chút tiến bộ nào, chính là vì tòa thành này không đủ sức sống."

" Nói thẳng ra chính là các thương cổ không kiếm được tiền, nếu a gia liền một lần đầu tư 300 vạn quan vào thị trường, thương nghiệp Trường An nhất định sẽ trở nên phồn vinh." Vân Sơ nhắc nhở nha đầu này:" Đó là tiền của ta đấy."

Vân Cẩm tiếp tục như con bướm xinh vờn quanh Vân Sơ, rót lời đường mật vào tai y:" Vật tư còn quan trọng hơn tiền bạc, nhà ta cần nhiều thứ vật chết đó làm gì, trong nhà nhiều tiền, người nhòm ngó cũng nhiều hơn, hoàng đế sẽ nghi ky, không bằng tiêu hết thành người nghèo cho rồi."

Vân Sơ ngơ ngác nhìn nữ nhi bại gia của mình, nửa ngày trời không nói lên lời.

Vân Cẩm chưa nói hết:" Với lại 300 vạn quan đó vốn không phải là tiền của nhà ta, mà là tiền nợ sở giao dịch. Sở giao dịch đã bị a gia hiến 7 thành cho triều đình rồi, nếu a gia không lấy số tiền này ra, triều đình nhất định sẽ giả ngây giả ngốc. A gia bây giờ có thể lấy cớ dùng trả nợ rút ra 300 vạn quan từ sở giao dịch trả Khuy Cơ đại sư."

" Khuy Cơ đại sư nhất định làm nghỉ thức tọa sàng của Huyền Trang đại sư lên tới mức trước nay chưa từng có. Như thế họ sẽ tiêu đi rất nhiều tiền, nhà chúng ta lại lợi dụng sở giao dịch lấy phương thức làm ăn để kiếm lại số tiền này."

" Như thế chẳng những nhà ta có thể tạo ra rất nhiều nhà hào phú ở Trường An, nhà mình cũng kiếm được một số tiền lớn, a gia có thêm tiếng tán hết gia tài làm giàu cho thiên hạ."

"A gia không còn tiền, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử sẽ không lo lắng nhà ta quá nhiều tiền uy hiếp tới địa vị của bọn họ nữa."

(*) Lão Kiết nghỉ mất một ngày chứ không phải đăng muộn.
Bình Luận (0)
Comment