Chương 1715: Nữ nhỉ tình trường, anh hùng khí đoản (3)
Chương 1715: Nữ nhỉ tình trường, anh hùng khí đoản (3)Chương 1715: Nữ nhỉ tình trường, anh hùng khí đoản (3)
Thụy Xuân ngồi trên lưng ngựa, đứng ở đỉnh vòng cung cao nhất của Ba Kiều, chứng kiến sự dũng mãnh của mạch đao thủ, trên mặt không có lấy chút sợ hãi nào, đợi sáu ky binh phía trước toàn bộ ngã xuống mới hỏi đô đốc Bách ky tỉ bên cạnh:" Bọn chúng đã vung được bao nhiêu đao rồi?"
Hắn hỏi như vậy là có lý do, vì mạch đao dài mà nặng, sử dụng vô cùng tốn sức, thông thường người sức mạnh bền bỉ nhất cũng chỉ vung được 30 đao thôi. Viên đô đốc nhìn mấy cái xác chết phía trước, bẩm báo:" Đại tổng quản, bọn chúng đã vung mười sáu đao rồi, theo thuộc hạ thấy bọn chúng mười đao sau vẫn có cái uy ngàn quân nẻ tránh, tiếp đó nữa không đủ sức giết người, nếu còn có dùng đao thì bản thân tự kiệt lực, không chết cũng phế."
Thụy Xuân lại phất tay cho sáu ky binh nữa xông lên, cuộc chiến vừa rồi ở Hoàng Thành đã tiêu hao gần hết vũ khí của bọn họ, thế nên lúc này mới không có lôi hỏa đạn, phá giáp chùy, nếu không thì đám mạch đao thủ kia không đáng để vào mắt.
Ở Trường An thì bọn họ thành kẻ thù chung rồi, không cách nào bổ sung trang bị thiếu hụt, có điều Thụy Xuân không dễ để quyền uy của mình bị thách thức như thế, hắn có thể nhún nhường với Vân Sơ, còn những kẻ khác chưa đủ tư cách.
Không cần biết ai đứng sau những kẻ này, Thụy Xuân sẽ không bỏ qua.
Viên đô đốc như nhìn ra tâm tư của hắn, nói:" Đám mạch đao thủ này vóc dáng hùng tráng, ra tay dứt khoát tàn độc, phối hợp rõ ràng, ắt phải là quân sĩ kinh nghiệm trận mạc, bọn chúng tuy tuổi đã cao, nhưng lão luyện, chúng chọn chiến trường này ắt là nhắm vào việc chúng ta không đầy đủ trang bị."
Trong lúc họ nói chuyện lại có thêm bốn ky binh chất thảm, hai người may mắn sống sót mất hết ý chí chiến đấu, thúc ngựa chạy vê.
Thụy Xuân không trách hai người này lâm trận bỏ chạy, phất tay một cái, tiếp tục có sáu ky binh xung phong.
Lần này dây thừng tung ra đã bắt được một giáp sĩ, ky binh ghìm cương chiến mã, từ từ lùi lại phía sau. Sức mạnh của mạch đao thủ dù lớn rốt cuộc cũng không chống lại được sức ngựa, dù cố chống lại, hắn vẫn bị kéo tới phía trước, những ky binh khác đã tới gần, lấy toàn lực dùng mạch đao như đoản mâu ném ra.
Mạch đao thủ xuất hiện ở đây là quyết hi sinh rồi nên không cứu chiến hữu mà chuyên tâm nghênh địch, lờ đi hoành đao bay tới, hai tay nắm chắc mạch đao, chuẩn bị phát ra một đòn kinh thiên động địa.
Hoành đao bách luyện sắc bén đâm thủng quang minh khải, cắm phập vào người mạch đao thủ, vết thương không đủ giết chết bọn họ, gầm lên dữ dội, thân thể bắn đầu xoay tròn, xoay hai vòng rồi ném mạch đao trong tay đi.
Bốn thớt chiến mã ngã xuống, lưu tinh chùy xuất kích như rắn độc, không ngờ ky binh kia né được, lấy tay quấn xích, dùng lực kéo mạch đao thủ về phía trước, thế nhưng lại không kéo được.
Lần này không cần đợi Thụy Xuân ra lệnh nữa, đã có người không nhịn được thúc ngựa xông lên rồi, hoành đao trong tay họ đâm xuyên khe hở ở cổ của giáp trụ, lưỡi đao sắc bén không khác nào sắt nóng cắt bơ, máu huyết muốn sôi lên của mạch đao thủ rưỡi đẫm Bá Kiều.
Thụy Xuân dẫn hơn một trăm ky binh Bách ky ti vượt qua Bá Kiều, thiết lập chốt chặn an toàn phía đầu phía kia cầu, quay đầu lại nhìn ba mạch đao thủ đoạn hậu, bọn họ chống đao đứng đó, không nói không rằng.
Viên đô đốc Bách ky ti thúc ngựa tới quát:" Các ngươi đã là ba ba trong rọ, không mau mau đầu hàng."
Mạch đao thủ đứng giữa cởi mũ trị ra, để lộ mái tóc trắng nhiều hơn đen, ông ta nhìn tên đô đốc Bách ky ti đang cố tình điều khiển ngựa chồm lên liên hồi, giễu võ giương oai trước mặt mình:" Lão tử đường đường đấng nam nhi, sao để bọn thiến hoạn khinh nhục."
Viên đô đốc Bách ky ti vậy mà không giận, quát:" Đầu hàng đi, miễn chết cho thê nhỉ!"
Mạch đao thủ không thèm để ý tới hắn, vỗ vai người huynh đệ bên cạnh, tới bên mép câu lao mình xuống Vị Thủy cuồn cuộn phía dưới.
Uỳnh! Một tiếng, nước bắn lên rất cao, nhấn chìm mạch đao đủ tóc bạc đó.
Hai người còn lại nhìn nhau gật đầu cũng ra mép cầu nhảy xuống.
Nước ở đoạn gần Bá Kiều chảy rất siết, ba sái xác trôi đi băng băng, nhưng đã có người giăng lưới giữa dòng cách đó một quãng vớt lên.
Giáp trụ của bọn họ buộc rất chặt trên người, người đã chết, giáp trụ trông vẫn rất sạch sẽ, ngay cả bộ phận làm bằng tơ lụa dưới mép giáp sắt, màu sắc vẫn tươi như mới.
Người vớt họ lên là Trương Giáp!
Lại nói Thụy Xuân sau khi bị ám sát thì quay đầu trở lại thành Trường An, giết ba mươi mốt người, trong đó nhà của đội chính mạch đao thủ Triệu Đĩnh trong nhà nhiều nhân khẩu nhất, mười bảy người bị hắn giết mười sáu người, để lại một nam hải tám tuổi.
" Đợi ngươi trưởng thành nếu mỗ gia chưa chết, ngươi có thể tới tìm mỗ gia báo thù." Thụy Xuân giết người xong nói với đứa bé nam như vậy:
Thiên sứ bị ám sát giữa ban ngày ban mặt, Thụy Xuân quay lại giết người, mạch đao doanh phẫn nộ hô hào báo thù, chưa hết, Chu Hưng cũng đi rồi quay lại, liên tiếp ra lệnh bắt người tra xét, ngay lập tức Trường An rúng động, mọi chuyện tưởng chừng đã qua, thoáng cái tình hình trở nên nguy ngập.
Phủ nha huyện Vạn Niên chật kín người, quan lớn quan nhỏ Trường An chạy hết tới cả nơi này lánh nạn, bọn họ biết, chỉ có nơi này mới an toàn nữa mà thôi.
Thoáng cái Trường An lòng người hoảng loạn, tuy nói lòng người ở đây chỉ là những quan viên, nhưng ảnh hưởng cao tâng sẽ nhanh chóng lan xuống bách tính ở dưới.
Vân Sơ ở trong quan thự nghe Trương Giáp bẩm báo tình hình xong thì gật đầu, biểu thị đã biết.
Thấy huyện tôn tiếp tục xem văn thư, Trương Giáp sốt ruột nói:" Quân hầu, toàn doanh mạch đao thủ đều muốn giết Thụy Xuân, ý chí rất cao."
Vân Sơ chẳng buồn ngẩng đầu lên, chẳng đáp.
Trương Giáp đành nói tiếp:" Họ toàn là hảo hán xương sắt lòng son, sao quân hầu không lôi kéo, thuộc hạ có ba cái xác, chỉ cần đem tới đó, sẽ dễ dàng lấy lòng họ."
Vân Sơ hỏi:" Hai mươi năm trước địa vị của mạch đao doanh trong quân thế nào?"
Trương Giáp hâm mộ:" Bọn họ được chia chiến lợi phẩm tốt nhất, ăn cơm nước ngon nhất, tiền tài nhiều nhất, tham gia những trận chiến khốc liệt nhất."
Vân Sơ hỏi tiếp:" Giờ thì thế nào?"
" Bây giờ họ ..." Trương Giáp nói được vài chữ liền nghẹn luôn ở cổ, trang bị cho mạch đao doanh quá phí tiền tài, tuyển quân không dễ, phải là người cao tám thước, sức khỏe như trâu mới được. Hơn nữa mạch đao doanh tốc độ di chuyển chậm, khi tác chiến nhất định cần cung tiễn thủ, trường thương doanh hai bên, ky binh doanh áp trận, không có khả năng tác chiến độc lập.
Giờ là thời đại hỏa khí, không chỉ Đại Đường, đối thủ cũng có thuốc nổ, cho dù chất lượng không bằng, song vậy đủ rồi, mạch đao thủ quá chậm chạp, là mục tiêu dễ dàng. Đầu tư tốn kém, tác dụng không cao, ngay cả Trương Giáp cũng có thể đoán được, sau khi đợt mạch đao thủ hiện tại xuất ngũ, quân đội Đại Đường sẽ không còn mạch đao thủ nữa.
Biết thế Trương Giáp vẫn tiếc lắm:" Đó đều là hảo hán tử hàng đầu."