Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1719 - Chương 1716: Nữ Nhi Tình Trường, Anh Hùng Khí Đoản (4)

Chương 1716: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (4) Chương 1716: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (4)Chương 1716: Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản (4)

Vân Sơ nhìn bề ngoài bình tĩnh, kỳ thực sớm nổi lửa trong lòng:" Trên Bá Kiều, mạch đao thủ chiếm hết thiên thời địa lợi không nói, cả nhân hòa cũng có luôn, vậy mà vẻn vẹn một đám hoạn quan không giết nổi, chẳng những bản thân chết vô nghĩa, còn hại cả người nhà chết theo."

" Bản quan ghét nhất loại thất loại thất phu lỗ mãng như bọn chúng, làm việc không có kế hoạch, không tự lượng sức, nếu bọn chúng trước khi giết Thụy Xuân biết an bài già trẻ trong nhà cho thỏa đáng rồi mới đi làm chuyện thất phu, ta còn đem chúng chôn cất tử tế, giờ bọn chúng gây rắc rối lớn thế này, chết không hết tội, ta không vứt chó chó gặm là may mắn cho chúng rồi."

Trương Giáp ngạc nhiên:" Quân hầu nói những kẻ này vô dụng rồi sao?"

Vân Sơ tức giận nói:" Thời kỳ chiến quốc, chiến xa tung hoành chiến trường, không gì cả nổi, nay có còn ai ngồi chiến xa lên chiến trường không? Mạch đao thủ cũng vậy, quân đội không cần họ nữa, họ đã không còn giá trị gì nữa rồi."

" Lần này đám Triệu Đĩnh công khai ám sát thiên sứ, tội đại ác, mạch đao doanh giải tán là không thể tránh khỏi."

Trương Giáp thở dài:" Đáng tiếc cho những hảo hán dày công lựa chọn, tiếc cho người Tần chết không quay đầu."

Vân Sơ bực mình đập bàn:” Cút ra ngoài!"

Trương Giáp vẫn thở ngắn than dài rời khỏi quan thự của Vân Sơ, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Ở ngoài cửa, chủ bạ Lỗ Tú đã đợi sẵn, hai người vốn ở thế đối lập, lần này tình hình có vẻ khác, trao đổi ánh mắt với nhau một cái, Lỗ Tú mở cửa đi vào.

Lỗ Tú đặt văn thư lên bàn của Vân Sơ, thi lễ nói:" Huyện tôn, Hoàng Thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, tổng cộng có tám nghìn một trăm hai tám cỗ thi thể."

Con số này thực sự khiến Vân Sơ xót xa, dừng bút, ngồi dựa vào lưng ghế, tay day huyệt thái dương:" Gần bằng nhân số chết trong đêm máu ở Huyền Vũ Môn rồi ..." Lỗ Tú khẽ nói:" Không chỉ thế, các nhà lao qua tay Chu Hưng, tù phạm còn lại chưa được một nửa."

Vân Sơ buông tiếng thở dài, y chẳng thể can thiệp được tất cả mọi chuyện, chỉ có thể giữ lấy thứ căn bản nhất mà thôi.

Lỗ Tú tiếp tục báo cáo:" Huyện tôn, triều đình chỉ giết người mà không bận tâm xử lý hậu họa, tới giờ Thập lục vệ vẫn chưa được phái tướng quân tới quản lý. Trong quân không thể thiếu chủ soái thời gian dài, tạm thời vẫn còn yên ổn, nhưng để lâu không biết được chuyện gì sẽ xảy ra."

" Huyện tôn là trấn quân đại tướng quân, có quân chức cao nhất ở Trường An, thuộc hạ thiết nghĩ..."

Vân Sơ cầm ngay bút ném thẳng vào mặt Lỗ Tú, làm hắn á một tiếng lùi lại, y cười nhạt:" Thứ chó má ngươi chẳng lẽ không hiểu, chỉ cần lão tử ngày hôm nay bước vào quân doanh chỉnh đốn quân đội, ngày mai sẽ có thiên sứ tới bắt cả nhà ta hỏi tội. Nói không chừng chính thứ có má ngươi sẽ lấy ngay ý chỉ ra bắt giam ta."

" Thuộc hạ không dám! Không dám!" Lỗ Tú liên tục xua tay lùi lại, nếu vì thế này lại bị ăn đòn nằm liệt giường cả tháng nữa thì không đáng:

Vân Sơ chỉ thẳng tay ra ngoài:" Cút xéo!"

Lỗ Tú đi ngược rời khỏi quan giải Vân Sơ, tựa hồ sợ quay lưng đi một cái sẽ bị y nhào bổ tới xé xác vậy, đến khi khép cửa lại, mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.

Lúc này bên ngoài quan giải Vân Sơ, quan viên lớn nhỏ Trường An đứng xếp hàng đợi vô số, huynh đệ Vũ thị cũng trong số đó.

Thấy Lỗ Tú đi ra lắc đầu, chứng tỏ hắn cũng không được việc gì, hai huynh đệ cùng đi lên, Chu Hưng vẫn đang thẩm vấn, người bị bắt càng lúc càng nhiều, tiếp tục thế này không biết ai sẽ bị liên lụy vào, cả Trường An này bây giờ ai dám đứng ra, ai đủ năng lực đứng ra ngăn cản tên đó trừ Vân Sơ nữa?

Chỉ có điều khi tay chạm vào cánh cửa, Vũ Thừa Tựa không khác gì chạm phải điện, người liên tục run hai cái, chưa gì như đã nhìn thấy cảnh mình bay vào qua cánh cửa kia:" Đệ thấy có đáng ăn một trận đòn không?" Chu Hưng nhận lệnh hoàng đế mà tới, muốn Vân Sơ ra mặt ngăn cản, không khác gì để y lên giàn thiêu, tin rằng chuyện lần trước bách tính toàn thành tụ tập đã khiến tình hình ở đây trở nên nhạy cảm trong mắt hoàng đế lắm rồi.

Lần trước tuy có thể ngăn Thụy Xuân ngừng chém giết, đuổi hắn cút khỏi Trường An, hậu quả là gì không ai lường trước được, nhưng Vân Sơ không thể mãi cứng rắn chống đối hoàng đế.

Chu Hưng hiểu rõ chuyện đó nên hắn mới có gan quay lại.

Vũ Tam Tư nghe huynh trưởng nói thế cũng rụt tay lại, hắn cũng đâu muốn nằm giường thêm tháng nữa:" Đại huynh, hay là thôi đi, huynh xem, Ung vương Hiền tới rồi kìa, hay là để hắn..."

Vũ Thừa Tự quay đầu lại, mừng quá nỗi:" Nói đúng lắm, bây giờ ở Trường An, Ung vương tước vị cao nhất, chuyện này hắn không gánh thì ai gánh?"

Vũ Tam Tư nói nhỏ:" Chu Hưng tới đây còn là ý đồ của thái tử, hoàng hậu, muốn căn bằng lại thế lực Trường An với Lạc Dương. Cho dù hắn qua được cửa bệ hạ, nhưng bất kể hắn làm tốt tới đâu cũng vẫn bị thái tử, hoàng hậu ghi hận, không chết cũng lột một lớp da."

Vũ Thừa Tự phải tán thưởng đứa đệ đệ này nhanh trí hơn hắn, Vân Sơ còn phải trốn trong quan thự không ra, vậy mà Lý Hiền nghênh ngang tới đây, rõ ràng là muốn nhận trọng trách trong lúc nguy khốn, phải giúp hắn toại nguyện chứ.

Mà trong tích tắc đó không phải chỉ huynh đệ Vũ thị nghĩ vậy, từ quan viên bản địa Trường An như Trương Giáp, hay những kẻ mang sứ mệnh mà tới như Lỗ Tú đều tâm ý tương thông, đồng loạt tới trước mặt Ung vương Hiền chắp tay thi lễ, hô to:" Xin điện hạ cứu lấy Trường An."

Ngay cả Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh xưa nay vì văn chương mà giao hảo với Ung vương Hiền cũng quỳ cả xuống, nắm lấy áo bào của Ung vương Hiền khóc to:" Người có thể xoay chuyển cục diện của Trường An bây giờ chỉ có Ung vương điện hạ mà thôi."

Ung vương Hiền vội trấn an:" Cô vương cũng nhận ra Trương An đang nguy trong sớm tối, cho nên mới vội vàng tới đây, mời Lam Điền hầu chấp chưởng đại cục, để Trường An mau chóng quay lại bình an."

Trương Giáp nghẹn ngào kêu to: " Điện hạ có điều chưa biết, huyện tôn nhà thần vì chuyện mạch đao thủ Triệu Đĩnh ngang nhiên ám sát thiên sứ bây giờ là người mang tội, đợi bệ hạ phái người tới tra hỏi. Thế nhưng mạch đao doanh đã sục sôi căm phẫn, điện hạ không ra mặt thì Trường An nguy mất."

Sắc mặt Ung vương Hiền chớp mắt thay đổi mấy lần, giờ thì hắn bắt đầu hối hận vì sao lại tới tìm Vân Sơ ra tay rồi, nếu không hắn ở trong phủ đóng chặt cửa lại, chẳng lẽ còn có người dám xông vào phủ tìm hắn hay sao?

Bây giờ thì rắc rối to rồi.
Bình Luận (0)
Comment