Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1720 - Chương 1717: Trăm Dặm Khuyên Gián (1)

Chương 1717: Trăm dặm khuyên gián (1) Chương 1717: Trăm dặm khuyên gián (1)Chương 1717: Trăm dặm khuyên gián (1)

Người khác không biết xung quanh Trường An đã bị đại quân bao vây, Ung vương Hiền thì biết rõ lắm, bởi thế vừa có dấu hiệu bất ổn, hắn là người lo sợ nhất, thấy chuyện lớn thế này chỉ Vân Sơ mới có thể giải quyết được nên vội vàng tìm y gánh vác.

Cứ tưởng mình phản ứng nhanh lắm rồi, không ngờ tới huyện nha Vạn Niên thì toàn bộ quan viên Trường An đã ở đây, đã thế lại còn muốn hắn chống giữ đại cục, ngăn cơn sóng dữ.

Bản vương mà làm được còn vội vàng chạy tới đây sao?

Nhân lúc Ung vương Hiền còn ngây ra, Vũ Thừa Tự đã nhảy dựng lên, quát với đám đông:" Ung vương có lệnh, lệnh Hình bộ thị lang Chu Hưng dừng thẩm vấn nghi phạm, đợi ý chỉ bệ hạ dưa xuống rồi tính tiếp."

Lỗ Tú cũng không kém hơn, nhanh chóng hạ lệnh:" Ung vương có lệnh, lệnh quan viên các bộ của Trường An lập tức chuẩn bị lương thảo, lấy hạn năm ngày là một kỳ, đảm bảo cung ứng lương thảo cho tướng sĩ Thập lục vệ, nếu có sai sót, mang đầu tới gặp.'

" Vâng!"

" Tuân lệnh Ung vương điện hại!"

" Không phải ... Ta không ... Này các ngươi!" Ung vương Hiền cuống lên, ra sức phân bua, nhưng lời của hắn bị nhấn chìm trong tiếng vâng lệnh liên hồi, sau đó cả đám quan viên như bị chó đuổi, bỏ chạy tứ tán, hắn gọi lại không kịp:

Ung vương Hiền biết rõ lắm, càng biết phụ hoàng mình đang như hổ đói rình mồi, muốn biết một khi Trường An sinh loạn, ai sẽ nhảy ra nắm giữ đại cục.

Bây giờ ai nhảy ra, người đó là người quyền thế nhất Trường An, cũng có thể nói là chủ nhân của Trường An, nghe thì hay , nhưng chắc chắn không có gì tốt đẹp. Hoàng đế đang đợi tìm ra chủ nhân Trường An là ai đấy.

Còn về phần sau khi tìm ra rồi sẽ làm gì, không ai nói chắc được, chỉ có trong lòng hoàng đế biết mà thôi. Ung vương Hiền không cách nào ngăn cản đám quan viên chạy nhanh như thỏ, thoáng cái đã không còn ai nữa rồi, đang định đẩy cửa vào cầu cứu Vân Sơ thì cửa quan giải mở ra. Vân Sơ đi ra ngoài, chưa kịp hàn huyên với Ung vương Hiền đã quát với Ân Nhị Hổ làm hộ vệ:" Mau mau chuẩn bị ngựa, mỗ gia muốn tới Cung Cửu Thành bái kiến bệ hạ."

Ấn Nhị Hổ vội vàng đi ngay, Ung vương Hiền giật mình kéo ống tay áo Vân Sơ:" Quân hầu... !"

Vân Sơ quay sang, nắm lấy hai tay hắn, khâm phục nói:" Điện hạ là người có trách nhiệm, thần hổ thẹn vạn phần, nay đã có điện hạ tạm thời chấp chưởng Trường An, thần tới tìm bệ hạ để xin ý chỉ, nhất định để Trường An khôi phục yên bình, không phụ lòng điện hạ."

Nói rồi buông tay Lý Hiền, thi lễ một cái rồi rời đi.

"Ôi, quân hầu, quân hầu, không phải như thế đâu ..."

Ung vương Hiền đi theo nói, nhưng Vân Sơ đi rất nhanh, thoáng cái ra ngoài cổng, mà chuyện này hắn không dám nói to, trước tới nay Ung vương Hiền luôn coi trọng thể diện, đám thuộc quan của Ung vương phủ đều ở đó nhìn hắn với ánh mắt sáng rực đầy trông đợi, hắn không muốn tỏ ra quá kém cỏi.

Vân Sơ đi mất rồi, Ung vương Hiền chỉ đứng ngây ra chốc lát, đôi mắt vốn hoảng loạn thoáng cái đã trở nên trấn định, phất ống tay áo đi vào quan giải của Vân Sơ, ngồi xuống chiếc ghế Vân Sơ thường ngồi, cảm giác vững vàng hơn ngồi ghế mình trong vương phủ, hắn nhỏ giọng nói:" Thay trài"

Âm thanh này tuyệt đối không truyền đi quá xa, vậy mà tạp dịch ngay lập tức chạy vào thay dụng cụ pha trà mới, thay nước trà, vô cùng ân cần. Lý Hiền thỏa mãn vô cùng, thong thả uống trà, nướng một cái bánh, khi ăn hết rồi mới nói với thuộc quan đi cùng mình:" Lệnh, quan chấp sự hai huyện Trường An, Vạn Niên tới nghe lệnh."

" Tuân lệnh Ủng vương điện hạ!"

Đám thuộc quan dạ ran, lòng kích động lắm, từ sau sự cố ở sở giao dịch, người chết, người vào tù, người giải tán, ai cũng nghĩ Ung vương hết rồi, mọi người chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng, không ngờ có một ngày thế này, chấp hành không chút chậm trễ.

Lý Hiền nhìn bài trí trong quan giải Vân Sơ, hết sức đơn giản, trừ mấy giá để công văn, bàn ghế thì không có gì nữa, cũng dễ hiểu thôi, nghe nói cái phòng này nhiều lần bị đập tan nát rồi, thông thoáng chút dễ đánh người. Căn phòng này mới là đại biểu quyền lực tối cao ở Trường An, Lý Hiền lẩm bẩm:" Đây chưa chắc không phải cơ hội..."

Vân Sơ chỉ dẫn theo hơn mười thân binh, chạy một mạch tới Cung Cừu Thành.

Suốt dọc đường đi, không một ai dám ngăn cản, trạm gác, chốt chặn từ xa đã được thám báo báo tin trước, mọi cánh cửa đều mở sẵn, chướng ngại vật dẹp qua một bên, Vân Sơ phóng ngựa qua như gió lốc.

Con ngựa đen tuy chưa tới tuổi trưởng thành nhất, nhưng chẳng kém con ngựa mận chín năm xưa, 300 dặm đường, Vân Sơ chỉ đi đúng một ngày.

Đã vào đông, cảnh sắc cung Cửu Thành không thay đổi gì, cỏ cây một màu xanh mướt, nơi khác khô hạn, nơi đây thác chảy ngày đêm, sông sâu uốn lượn. Hơi nước mịt mù bốc lên từ suối nước nóng, khiến cho người ta có cảm giác khi bước vào chốn thắng cảnh của trần gian.

Lý Trị ngồi trong đình gân thác nước, nhìn Vân Sơ y phục xộc xệch, mặt mày bụi bặm bơ phờ, khoảng cách giữa hai người họ là hơn một trượng, xa cách hơn cả lần đầu hai người tiếp xúc, khoảng cách này đảm bảo thị vệ kịp ra tay trước khi Vân Sơ có hành động gì nguy hại cho hắn:" Tôn Tẫn nói, hành quân gấp năm mươi dặm để tranh lợi chỉ có nửa binh sĩ tới được, hành quân gấp trăm dặm để tranh lợi có thể mất thượng tướng quân. Ngươi ngày chạy ba trăm dặm, sao còn chưa chết?"

Vân Sơ thở dốc:" Thần không đi ra trận, không mặc giáp nặng, không mang vũ khí, tất nhiên không thể dùng binh pháp để tính."

Lý Trị lại nói:" Trãm nghe nói, Vân đại tướng quân gần đây cho rằng mình là nhân vật lớn rồi, có thể bảo vệ được rất nhiều người. Lần này trẫm chuẩn bị một việc lớn, cho ngươi tha hồ bảo vệ, sao ngươi không ở lại bảo vệ họ đi, chạy tới tìm trẫm làm gì?"

Vân Sơ bình tĩnh nói:" Thần tới đây chính là để bảo vệ họ!" " Giỏi, vậy là ngươi không phủ nhận việc làm của mình!" Lý Trị cười to, con mắt độc nhất chiếu vào Vân Sơ ánh lên hàn quang âm u:" Mệnh lệnh của trẫm ở Trường An có còn hiệu lực không?”

Vân Sơ đáp:" Bệ hạ, Trường An cũng không khác biệt gì châu huyện khác."

Lý Trị nghiến răng:" Thực sự không khác biệt gì à?"

Vân Sơ gật đầu:" Cùng lắm là giàu có hơn một chút mà thôi."

Lý Trị cho hai tay vào ống tay áo, nắm tay siết chặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Sơ, tựa hồ đang cân nhắc quyết định khó khăn nào đó.

Vân Sơ không để Lý Trị có thời gian cân nhắc đã chủ động nói:" Thần vẫn câu nói đó, nếu bệ hạ trở vê Trường An, ắt sẽ có ngày tháng yên tĩnh, sẽ thấy Trường An vẫn là Trường An của bệ hạ, mắt nhìn thấy mới là thật, sao bệ hạ không tự mình nhìn xem, bệ hạ đã xa Trường An quá lâu rồi, khó tránh khỏi có cái nhìn không chuẩn xác."

"Ngươi tới đây là muốn mời trâm về Trường An. 2

" Vâng!"

Giọng Lý Trị lạnh băng:" Vậy mà trẫm còn nghĩ đại tướng quân tới Cung Cửu Thành hỏi tội trẫm giết người bừa bãi chứ?"

" Vi thân không dám!"

"Không dám à?" Lý Trị gật gù:" Giỏi, nói cách khác là ngươi nói trẫm sai rồi, chẳng qua ngươi không dám chỉ trích thôi, phải không?”
Bình Luận (0)
Comment