Chương 1718: Trăm dặm khuyên gián (2)
Chương 1718: Trăm dặm khuyên gián (2)Chương 1718: Trăm dặm khuyên gián (2)
Mặc dù có thể nói Lý Trị đang ở trong trạng thái mẫn cảm quá mức, mọi chuyện đều bị hắn thổi phồng nhiều lần, nhưng cơ bản thì hắn không nói sai, Vân Sơ thở dài:" Khi bệ hạ nói lý lẽ, thân nguyện nói lý lẽ với bệ hạ, cho dù là ý kiến trái ngược cũng không sao, giờ rõ ràng là bệ hạ không chịu nói lý, nếu thần nói lý với bệ hạ, chẳng phải tự tìm đường chết."
" Giỏi, giỏi lắm! Cuối cùng cũng có kẻ dám nói thật rồi, ngươi nói đúng đấy, trẫm biết hết, trâm hiểu hết, cho nên trẫm không cần nói lý lẽ với các ngươi! Ngươi làm gì được trẫm nào?"
" Thần không làm gì được?"
Lý Trị bước ra khỏi đình, tức thì cây cối xung quanh lay động, hiển nhiên có thị vệ hành động, hắn phất tay quát lui, tới gần Vân Sơ nhìn chằm chằm:" Thực sự không sao, không sinh ra ý nghĩ nào khác à?”
Vân Sơ bấy giờ mới nhận ra, Lý Trị trông hốc hác hơn một ngày cưỡi ngựa chạy ba trăm dặm như mình, không biết bao ngày hắn chưa ngủ tử tế, thoáng có chút thương hại, tất nhiên chỉ một thoáng, hoàng đế không cần cái đó:" Cùng lắm khi viết sử nói xấu bệ hạ vài câu, nhưng thần biết bệ hạ không để ý tới chuyện đó."
" Rốt cuộc vì sao, Lạc Dương chết hai vạn, Trường An chết gần một vạn, thần e rằng đến Tấn Dương cũng đang trong tâm ngắm của bệ hạ rồi, vì cái gì chứ?"
" Vì các ngươi! Các ngươi dày vò trẫm!" Lý Trị nóng nảy vung tay lên, đi qua đi lại:" Quan viên chỉ biết ăn tới béo phì, ăn no không làm, sinh ra những suy nghĩ không nên có, kẻ nào kẻ nấy coi Đại Đường của trẫm thành miếng thịt mỡ, ra sức gặm, thế đừng trách trâẫm nuốt đống mỡ trên người chúng!"
Vân Sơ mơ hồ hiểu ra rồi, Lý Trị muốn chỉnh đốn lề thói quan trường, nhưng hắn có lòng mà không có sức, tất cả biến thành hành động cuồng bạo điên rồ.
Thấy hoàng đế không chịu nói chuyện tử tế, Vân Sơ không ở lại chọc giận hắn, lấy cớ đi xa không được sạch sẽ, gặp hoàng đế là thất lễ, xin được tắm rửa nghỉ ngơi trước rồi tới hầu chuyện.
Nằm trong bồn tắm y đã thấu triệt vấn đề, bây giờ hoàng đế không tin ai hết, trừ chém giết ra, hắn không có cách nào xoa dịu sự bất an trong lòng.
Nghe dân gian nói, con hổ khi già, lúc vẫn còn sức lực, nó sẽ ngược đãi toàn bộ dã thú trong lãnh địa một lượt, sau đó mới yên tâm quay về hang động, đợi giây phút tử vong giáng xuống...
Đó là dã thú, còn con người già đi, trong lòng cũng sẽ rất hoảng, nhưng khác với dã thú, chia ra làm hai loại biểu hiện khác nhau.
Nếu khống chế được, biết chấp nhận tuổi già, liền trở thành bậc trưởng bối hiền từ, rộng lượng, thoáng đạt, thong dong, trí tệ, bọn họ trở thành người hoàn mỹ trong lòng con cháu.
Nếu không khống chế được tâm thái của mình thì hỏng rồi, trở nên keo kiệt, khắc bạc, dễ nóng giận, háo sắc, vô lý cũng cãi tới cùng, khiến con cháu sống khổ sở vô cùng.
Lý Trị không chỉ già rồi, bệnh tình còn nghiêm trọng, hắn không cam lòng già, cho nên biểu hiện bên ngoài của hắn còn nghiêm trọng hơn bệnh tình.
Có điều hay dở gì thì hắn vẫn mời Vân Sơ ăn một bữa, đương nhiên, trên bàn ăn không thể thiếu một con gấu.
Sống với Lý Trị gân 20 năm rồi, lễ nghi của con gấu này trên bàn ăn vô cùng nghiêm ngặt, ít nhất nó biết đẩy món gà rán yêu thích về phía vị khách Vân Sơ.
So với gấu lớn, lễ nghi trên bàn ăn Lý trị tồi tệ vô cùng, lúc thì nói bình sinh chuyện làm hắn hối hận nhận là cưới Vũ Mị làm hoàng hậu, sớm biết kết cục thế này, năm xưa hắn đã tự cung béng cho xong.
Lát thì nói Lý Hoằng là thứ sói non, khi còn nhỏ làm người ta yêu thương, ai mà ngờ toàn bộ là ngụy trang, lớn lên một cái là ăn thịt người, còn chuyên môn ăn thịt cha mình, moi cả tim gan ra ăn.
Tiếp đó mắng Lý Nghĩa Phù, mắng Hứa Kính Tông, mắng Trưởng Tôn Vô Ky, mắng Chử Toại Lương, nhớ tới ai là mắng người đó, khi không còn ai để mắng nữa thì thấy Vân Sơ ở trước mặt, thế là chửi mắng y té tát.
Tóm lại tất cả những người đó là súc sinh, trẫm móc gan móc ruột ra tốt với bọn chúng, chúng lại không nể mặt, tất cả đều đáng chết, đều phải moi xác trong mộ ra dùng roi quất.
Sức khỏe Vân Sơ tốt lắm, một ngày chạy 300 dặm không khiến y kiệt sức nằm bẹp một chỗ, ngược lại bụng đói meo, ra sức nhét thức ăn vào miệng, thi thoảng có món ngon cũng khách khí chia sẻ với gầu lớn. Còn Lý Trị thì khỏi mời, hắn giận cũng no bụng rồi.
" Trẫm nói ngươi có nghe không?" Lý Trị nói một tràng chẳng thấy Vân Sơ hưởng ứng, nổi giận cướp móng giò của y đưa cho con gấu lớn, rống lên:
Vân Sơ đã lưng lửng bụng rồi, nên tha thứ cho hành vi cướp thức ăn của Lý Trị, lau cái miệng mỡ màng, nói:" Hoàng đế cũng không để quân đói."
Nói xong đảo mắt liếc sang con gấu lớn, con bà nó, lão tử chưa cho mà mày dám ăn à? Con gấu lớn giật mình, vội vàng trả chân giò cho Vân SơI
Hành vi đớn hèn đó của nó làm Lý Trị nổi giận đá vào đít một phát, con gấu lớn ư ử hai tiếng, rất tự giác nằm bẹp xuống đất, chổng mông lên.
Con gấu này được Lý Trị chăm sóc còn sạch sẽ hơn cả con người, nhất là hai móng của nó sạch như tay người, cho nên Vân Sơ cầm móng giò ăn tiếp chẳng bài xích.
" Ngươi giở trò vô lại với trẫm chứ gì?"
" Không ạ, làm gì có chuyện đó, quan chức thần cao thế này, tuổi không con nhỏ nữa, con cái đã cả một đống, phải đàng hoàng chứ!"
Lý Trị trầm mặc hồi lâu, có lẽ lấy lại được bình tĩnh rồi, nói:" Trãẫm trông ngươi có vẻ cũng không quá oán trách việc trẫm làm lần này!"
Bây giờ Lý Trị chính là ông già không chấp nhận mình già, miệng nói nghỉ ngơi mà trong lòng không chịu nghỉ ngơi, có chút tham quyền cố vị, nói hắn không nên làm gì chẳng khác nào xúi hắn cứ thế mà làm.
Nên Vân Sơ không chiều cái thói xấu của hắn, thích giết người hả, được lão tử tán dương ngươi:" Bên trên chết nhiều người, ở dưới mới có cơ hội mà nhảy vào lấp chỗ, bệ hạ, nói ra lần này bệ hạ thanh lý Trường An, được lợi nhất chính là quan viên Trường An”
Lý Trị ngớ người:" Nói cho rốt"
Vân Sơ ném khúc xương gặm dở cho gấu lớn:" Trường An chết gần vạn người, trong đó có không ít sĩ nhân, quan lại. Người đọc sách Trường An thân bồi dưỡng ra mấy năm qua chỉ có số ít trở thành quan lại, không phải vì học vấn kém cỏi, cũng không phải vì thủ đoạn không có, mà vì chỉ bằng đó vị trí, mỗi một củ cải nhổ đi, bên cạnh có tới mấy củ cải đợi nhảy xuống hố."
" Bây giờ bệ hạ nhổ nhiều củ cải đi như thế, chém chết luôn cả không ít củ cải đợi xuống hố, làm cả ruộng củ cải tan hoang. Ruộng không thể bỏ hoang, ắt phải trông củ cái tiếp vào, bệ hạ thì nhổ quá nhiều củ cải trong thời gian ngắn, nhất thời không có nhiều củ cải như thế trồng vào ..."
Lý Trị tức tím mặt, phải rồi, sao trẫm quên chuyện này, củ cải của trẫm vừa mới trồng ở Lạc Dương rồi, bây giờ làm thế chẳng há cho tên này cơ hội đem củ cải của y trồng vào hố à?