Chương 1719: Quyền thần luyện thành như thế nào? (1)
Chương 1719: Quyền thần luyện thành như thế nào? (1)Chương 1719: Quyền thần luyện thành như thế nào? (1)
Đi xuyên qua tầng tầng cung điện của Cung Cừu Thành được cao dần tới hậu sơn, qua cánh cửa bán nguyệt, có một con đường mái che dẫn lên cao, điểm đặc biệt là con đường này dựng kề vách đá, trên đó những cây tùng bách lâu năm mọc trên, tán lá không ngừng rung rinh như đang nhảy múa với gió.
Tiếp tục đi trên hành lang đó, vượt qua một rừng trúc sum xuê liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Thì ra ở cuối con đường hành lang này là khung cảnh hết sức hùng tráng, triền dốc bằng đá, trên cùng vách đá là một đình lục giác cao hai tầng, đối diện với vách đá trăm trượng, gần đó là một thác nước đổ từ trên cao xuống, khí thế khiếp người.
Rừng trúc đã ngăn cách phía dưới khỏi tiếng thác đồ rầm rầm kia.
Đó là Phi Bộc Đình mà Lý Trị thích tới nhất.
Lúc nãy Lý Trị cần Vân Sơ nói, y lại cắm đầu ăn không nói năng gì, giờ y lại nhải cả tràng:" Từ khi thần vê Trường An chưa từng hỏi tới vấn đề kinh tế, có quan viên phía dưới bắt đầu oán trách, nói kinh tế Trường An đã phát triển tới giới hạn, bắt đầu chững lại. Bọn họ hi vọng thần lấy ra biện pháp cải cách, nhanh chóng đưa Trường An phồn vinh trở lại, mới có thể ứng phó được nhân khẩu ngày một đông đúc."
" Thần lại chẳng phải thần thánh, bây giờ Trường An đã lớn như thế rồi, tăng trưởng một phân thôi cũng bằng thuế má cả châu phủ của Đại Đường, khó khăn trong đó không nói cũng biết. Thần có chút thông minh vặt, đặt vào nơi nhỏ như phường Tấn Xương thì còn lo được, chứ muốn thúc đẩy phát triển cả Trường An to lớn thì thần làm thế nào?"
"Muốn làm được phải có hành động lớn, mà hành động lớn như thế chỉ bệ hạ mới làm được thôi, bệ hạ giúp thần một việc lớn."
Lý Trị nhìn chằm chằm Vân Sơ ăn uống nói chuyện thoải mái chẳng lo âu gì cả, chẳng lẽ nói hắn giết cả vạn người, chẳng những không làm suy yếu sự khống chế của y với Trường An, ngược lại còn giúp y. Vân Sơ vứt thêm một miếng xương nữa vừa ăn hết, cứ như tự nói chuyện một mình:" Làm sao để kinh tế sôi động trở lại, đó là phải làm tiền lưu động, chỉ có thế mới khiến tài phú sinh ra ân trạch cho nhiều người hơn nữa."
" Dùng lời đơn giản nhất nói chuyện này là giống hành động đem tiền túi bên trái chuyển sang túi bên phải của bệ hạ đã giúp cho Trường An thần có rất nhiều người được hưởng lợi."
" Gần vạn người bị giết, tài phú của bọn họ tất nhiên không chết, như bệ hạ nói, đó toàn là kẻ đã ăn tới béo tốt mỡ màng rồi, tựa như lợn béo rồi thì phải thịt vậy. Số tiền tài đó bất kẻ bệ hạ dùng thế nào thì nó từ chôn dưới đất cũng được moi lên, bây giờ bắt đầu lưu động rồi, thế nào thì trước tiên cũng phải đi qua cửa của quan phủ Trường An, thế là Trường An được ngay một khoản thu nhập."
" Tương ứng, vạn người chết đi sẽ có vạn người thay thế, bệ hạ đừng xem thường sự lưu động của vạn người này đem lại sự hỗ trợ cho phát triển kinh tế Trường An."
" Vạn người này nhậm chức sẽ mang theo bao nhiêu thân quyến, bao nhiêu phó dịch, nha hoàn, bà tử? Phải an bài nơi ở mới, phải mua sắm đồ dùng, tiếp đó quan viên mới tới không tránh khỏi phải xã giao với trên dưới, người nhà cũng phải giao thiệp với láng giềng, bao nhiêu vật tư được sử dụng, lợi ích đem lại khó tính hết."
" Cho nên có thể nói, chuyện lần này bệ hạ làm tương đương với việc khuấy động dòng nước ở Trường An, tiếp theo đây thân sẽ mượn cơn sóng mà bệ hạ khơi lên làm thật nhiều việc, xoay chuyện cục diện trì trệ của kinh tế Trường An."
ebookshop.vn
Theo quán tính tư duy, của cải trong thiên hạ đều là của hoàng đế, Đại Đường lại giàu có như vậy, Lý Trị đã lâu rồi không mấy bận tâm tới kinh tế, ngay cả khi Sở giao dịch Trường An sụp đổ, phản ứng của hắn cũng rất chậm chạp. Mọi hành động của hắn đều xuất phát góc độ chính trị, bây giờ Vân Sơ đem tới cho hắn góc nhìn khác.
Những lời đó làm Lý Trị không khỏi nghĩ tới cuốn Chính trị kinh tế học và Vân Sơ và Ôn Nhu cùng biên soạn, hắn có xem qua, vẻn vẹn là xem cho biết, không nắm được tỉnh túy trong đó, giờ nghĩ sâu hơn chính trị của Trường An đã cùng kinh tế gắn chặt không rời. Chỉ cần cơ sở Trường An không bị hủy, bất kể là hấp thu tinh hoa đất trời hay là thi thể thối rữa thì nó vẫn cứ phát triển, cuồn cuộn tiến về phía trước.
Hắn chợt nhận ra một điều, Trường An không sợ biến động, chỉ sợ không có biến động, trầm lắng mới là cái chết của Trường An.
Lý Trị hít sâu một hơi:" Xem ra Trường An kiên cố hơn xa tưởng tượng của trẫm, đây hắn chính là chỗ dựa để ngươi phá bỏ tường thành rồi."
Vân Sơ gật đầu:" Tường thành không có lợi cho sự phát triển của Trường An, ngược lại nó biến thành sự trói buộc."
" Bệ hạ, chỗ dựa lớn nhất của Trường An tới từ bệ hạ, cơ sở kiên vững chắc nhất của Trường An cũng tới từ bệ hạ, nếu bệ hạ tới Đại Minh Cung sống, bệ hạ sẽ hòa làm một với Trường An hòa làm một, bệ hạ là Trường An, Trường An là bệ hạ."
Lý Trị vừa rồi bị một tràng dài của Vân Sơ làm mê muội, nghe thế liền tỉnh ngay, xua tay:" Ngươi đừng nói lời ngon ngọt, trãm không lọt vào bẫy của ngươi đâu."
Vân Sơ không ăn nữa, tới gần Lý Trị rót mật vào tai:" Bệ hạ, Đại Minh Cung xây dựng theo kỹ thuật tiên tiến nhất của Trường An, có hệ thống phòng ngự kiên cố nhất, hoàn mỹ nhất trên đời. Xung quanh có không gian đủ lớn cho bệ hạ bố trí Thập lục vệ..."
Lý Trí nhíu mày cắt ngang:" Ngươi càng nói trấẫm càng cảm thấy cái Đại Minh Cung này của ngươi giống thanh Mi Ổ của Đổng Trác. Đổng Trác xây dựng rất nhiều cung điện xa hoa ở Mi Ổ, đem hàng nghìn mỹ nữ vơ vét toàn quốc vào đó, tích trữ vô vàn vàng bạc cùng với lương thảo đủ dùng trong ba mươi năm."
" Bởi thế mỗi lần tới Mi Ổ, Đổng Trác đều hết sức yên tâm, ra sức ăn chơi hưởng lạc mà không lo lắng gì. Kết quả không hay chút nào, cuối cùng ông ta chết ở thành Mi Ổ."
" Chà chà, trẫm nhớ ra rồi, cuối cùng Đổng Trác chết trong tay mãnh tướng Lữ Bố rất giống ngươi. Vân Sơ, ngươi nhiều lần muốn trẫm di giá tới Đại Minh Cung, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Bộ dạng giật mình thon thót của Lý Trị cùng liên tướng đó làm Vân Sơ câm nín:" Bệ hạ, khí vận Đại Đường ta nay đâu phải thời Hán mạt có thể so sánh được, nếu bệ hạ chưa yên tâm, cùng lắm thì thân không làm huyện lệnh huyện Vạn Niên nữa, tới Đại Minh Cung làm hộ vệ cho bệ hạ, như thế đã được chưa?"
Lý Trị nhe hàm răng trắng ởn ra:" Lý Bố cũng làm thế đấy!"
Vân Sơ bắt đầu tức giận rồi, giọng không khỏi lớn lên:" Tóm lại là thần có nói thế nào thì bệ hạ cũng cho rằng thần có ý đồ bất chính phải không?"