Chương 1720: Quyên thần luyện thành như thế nào? (2)
Chương 1720: Quyên thần luyện thành như thế nào? (2)Chương 1720: Quyên thần luyện thành như thế nào? (2)
Có loại thần tử nào như thế không, mới nói vài câu không vừa ý là giở thói ngang ngược của y ra, sau đó lại còn trách trẫm sao không tin y, có lý nào như thế ?2 Nếu không phải biết y là tên nhị bách ngũ, đổi lại là người khác trâẫm cho chó ăn rồi. Lý Trì gắn giọng:" Trước kia trẫm không nghĩ thế, nhưng bây giờ khó nói lắm, trẫm giết người ở Lạc Dương, giết người ở Trường An, sắp tới định thanh trừng cả Tấn Dương. Nói không chừng ngươi nghĩ trâẫm điên rồi, muốn làm một tòa thành kiên cố, giam trãẫm vào đó."
" Không đi, ngươi nói thế nào trẫm cũng không đi, trẫm ở cung Cửu Thành, đợi đám loạn thần tặc tử các ngươi tới giết vua cướp ngôi đây."
Thụy Xuân đi trước Vân Sơ nhưng lại về sau, dọc đường hắn còn phải dừng lại ở dịch trạm nhận tình báo, giám thị mật thiết động tĩnh của Trường An. Không ngờ về tới cung Cửu Thành biết Vân Sơ tới được một ngày thì giật mình, vội vội vàng vàng đến Phi Bộc Đình, kết quả là vừa vặn nghe thấy hoàng đế nói những lời kinh thế hãi tục, sợ vỡ mật, tức thì quỳ sụp xuống hô vang:" Bệ hạ đừng nói thế, có nô tài ở đây, nhất định không để..."
Lý Trị quay sang nhìn thấy Thụy Xuân dập đầu ngoài đình, có chút ghét bỏ quát: Cút ra ngoài!"
Thụy Xuân còn muốn nói, nhưng gặp phải ánh mắt đáng sợ của hoàng đề, quỳ bò lui ra.
Dù sao Thụy Xuân đột ngột cắt ngang làm không khí dịu đi đôi chút, Vân Sơ húp một ngụm rượu nấp hoa quế, nói:" Thụy Xuân vừa mới từ Trường An về, hắn là tai mắt của bệ hạ, sao bệ hạ không nghe hắn giải thích xem thế nào?"
Lý Trị cũng bình tĩnh hơn đôi chút:" Không cần nghe tên nô tài hắn, nghe trực tiếp từ ngươi không phải hơn sao? Ngươi nhất định đã làm chuyện gì có lỗi với trẫm rồi, thừa lúc trẫm chưa biết còn có thể nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi nói ra đi. Nếu đợi tới lúc Thụy Xuân nói điều gì bất lợi cho ngươi, ngươi nói xem trẫm có nên giết ngươi không?” " Hay là quân thần chúng ta tiếp tục nói chuyện Hán Hiến Đế, Đổng Trác với tên Lữ Bố ngươi?"
" Được rồi, nếu bệ hạ đã nhất định muốn nói chuyện này thì thần nói ...' Vân Sơ thấy không để Lý Trí phát tiết tâm lý người bị hại không được, hắn sẽ khúc mắc trong lòng mãi, tức thì nói chuyện làm sao để giam hắn trong Đại Minh Cung giống thành Mi Ổ, cuối cùng lấy mạng hắn ra sao, kiêm chế thái tử Lý Hoằng, cát cứ Trường An xưng vương, tiến ra khống chế Hổ Lao Quan, đón nhận chinh phạt của người thiên hạ, sau đó y dùng võ lực vô thượng đánh bại bảy mươi sáu lộ cần vương:
Không ngờ Lý Trị nghe những lời đại nghịch bất đạo này lại thấy hưng phấn, còn cùng y bàn kế:" Ừ, ngươi nói đúng lắm, muốn thủ được Quan Trung phải lấy được đất Thục làm căn cơ, sau đó thu lấy đất cũ của Đại Tần là Lũng Tây, phái một viên thiên tướng đả thông Tây Vực, duy trì hưng thịnh của Trường An, đây chính là cơ nghiệp đế Vương."
" Có điều hoàng hậu không dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu, cho ngươi biết Bùi Hành Kiệm chính là người của nàng, ngươi mà khởi sự một cái, nàng sẽ nhanh chóng ổn định vùng Trung Nguyên, lại thêm hai vùng Lưỡng Hoài, Sơn Đông, Hà Bắc đều hận Lý thị ta, nói không chừng sẽ giúp nàng. Tên Nhị Bách Ngũ ngươi chớ xem thường nàng, nàng lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn không chịu thua thiệt ai, người khác không nhận ra sự ẩn nhẫn của nàng sâu thế nào."
" Lại nói thân bằng cố cựu của Tiết Nhân Quý đều ở Hà Đông, với năng lực của hắn thừa sức cát cứ một mảnh đất, mảnh đất này có khi không nhỏ, thậm chí cắt ngang cả đất Yến Triệu ... Người đâu gọi tên loạn thần tặc tử Tiết Nhân Quý tới đây, xem hắn nhăm nhe mảnh đất nào của trẫm."
Vân Sơ nói vào:" Bệ hạ, gọi cả Thụy Xuân tới đi, bây giờ Bách ky ti lớn mạnh, vai trò của hắn không nhỏ đâu."
" Được, gọi tên nô tài Thụy Xuân cho trãẫm."
Thế là dưới kiến nghị của Vân Sơ, Thụy Xuân thấp tha thấp thỏm và Tiết Nhân Quý hai mắt đỏ ngầu tham gia trác du Tam Quốc Diễn Nghĩa do Lý Trị chủ trì.
Người đã tới đủ, Vân Sơ vuốt râu bắt chước giọng điệu thuyết thư:" Vào thời Hán mạt, hoàng đế tin dùng hoạn quan, từ đấy chính sự trong triều ngày càng đổ nát, lòng người náo loạn, giặc cướp nổi lên như ong. Bách ky ti đại tổng quản Thụy Xuân quyền thế ngợp trời, câu kết trong ngoài..."
Thụy Xuân nghe tới đó hai chân nhữn ra thiếu điêu khuyu xuống, Lý Trị lại khen hay luôn mồm.
Trò chơi cứ thế diễn ra, hai người miễn cưỡng, hai người hào hứng, Lý Trị phấn khích nhất, đầu óc hắn liên tục vận chuyển cao tốc, dù đêm đã khuya vẫn chẳng hề buồn ngủ, tinh thân ngời ngời như trở về thời còn trẻ.
" Bốn người chúng ta thảo luận vẫn hơi ít một chút, nếu như kéo Hứa Kính Tông tới làm Giả Hủ, Chử Toại Lương tới làm Tuân Úc thì hay hơn nhiều ..."
" Bệ hạ, thế còn thái tử?"
" Hắn ấy hả, hắn là loại Tư Mã Ý..."
" Bệ hạ sáng suốt!"
Một đêm cứ thế trôi qua, vốn Thụy Xuân nơm nớp lo sợ với Tiết Nhân Quý tràn ngập phẫn nộ cũng dần nhập tâm vào vai trò của mình, trong mắt hai người bọn họ, đây tuy là một trò chơi, nhưng cũng là một buổi diễn luyện quân sự, chính trị, dân sinh.
Nhân vật trong trò chơi vì cả đêm mày mò, dần trở nên phong phú, bối cảnh lớn Hán mạt quần hùng tranh hươu một khi chìm đắm vào là khó dứt ra được, người tham gia lại toàn là nhân vật kiêu hùng vị trí cao, biến trò chơi thành hoạt động chính trị có thể dự đoán tương lai.
Suốt cả đêm, bốn người đem giang sơn Đại Đường chia năm xẻ bảy, đánh tới máu chảy thành sông, bách tính trăm người chưa còn nổi mội.
Cho dù là Lý Trị thời gian qua giết người như ngoéo, dưới giọng điệu thuyết thư trâm bổng sinh động của Vân Sơ cũng thất kinh vì hậu quả thảm thiết.
Mặt trời đã lên, Lý Trị cười khùng khục, tâm lý u ám của hắn dồn nén trong lòng bao lâu qua phát tiết triệt để trong trò chơi mới này, dưới sự uy hiếp của vị Hán Hiến Đế hắn ba người Vân Sơ, Thụy Xuân, Tiết Nhân Quý phải toàn lực đối phó. Trong trò chơi không cách nào làm giả được, Lý Trị là hoàng đế hợp cách mưu lược, Vân Sơ và Tiết Nhân Quý đều là tướng quân dũng mãnh, Thụy Xuân là tên hoạn quan nham hiểm.
Chỉ cần một người lơi tay là sẽ thất bại, khi đó lọt vào mắt ba người còn lại thành hạng vô dụng không có tư cách tham dự đại cục, có trời mới biết ảnh hưởng tới ngoài đời thực thế nào, không dốc toàn lực không được.
Nên gọi là trò chơi, bốn người mưu mô đấu đá suốt cả một đêm.
Lúc này Vân Sơ rất hi vọng có thể đưa cả hoàng hậu, thái tử vơi đám danh thần, dũng tướng tham gia vào trò chơi này ...
Đại Đường nhìn thì hùng mạnh, kỳ thực đã không chịu nổi chém giết quy mô lớn nữa, cứ tiếp tục như thế Đại Đường vừa mới hợp nhất sẽ lại chia cắt tan nát.
Vân Sơ không muốn thấy cảnh đó, sự hưng thịnh của Đại Đường hiện nay có công sức của y, y không cho người khác phá hủy.
Hoàng đế nếu có thể đem khát vọng giết chóc của loài rồng biến thành đỗ đỏ, đỗ xanh, đỗ vàng trên bàn, đó là phúc của Đại Đường!