Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1725 - Q7 - Chương 251: Quyền Thần Luyện Thành Như Thế Nào? (4)

Q7 - Chương 251: Quyền thần luyện thành như thế nào? (4) Q7 - Chương 251: Quyền thần luyện thành như thế nào? (4)Q7 - Chương 251: Quyền thần luyện thành như thế nào? (4)

Thời gian qua tội tù bị chặt đầu ở chợ Tây, chức vị mỗi lúc một lớn, liên lụy tới người nhà mỗi lúc một nhiều, khiến cho việc chém đầu thành thường lệ tới mức tới giờ là bách tính Trường An kéo tới xem chặt đầu mỗi lúc một nhiều.

Dương Kiến quan tòng tam phẩm, ở một phương diện mà nói, kẻ này chỉ cách đỉnh cao của thần tử Đại Đường chỉ một bước thôi. Giết loại người này ở triều đường là chuyện phải thận trọng hết mức, cho dù hoàng đế muốn giết ông ta cũng phải bàn bạc nhiều lần, xem xem người này có khả năng khoan thứ hay không, thực sự không khoan thứ được thì các đại thần trong triều cũng sẽ cầu xin hoàng đế miễn cho già trẻ trong nhà.

Dưới tình huống thông thường, chỉ cần không phải là tội liên quan tới mưu phản, triều thân thường sẽ được hoàng đế đồng ý, cuối cùng chỉ giết kẻ gây tội.

Những nghi phạm mà Chu Hưng giết mấy ngày qua đều đủ tư cách được tam nghị, nhưng hiển nhiên hoàng đế không định cho bọn chúng tư cách này, chỉ cần phát hiện kẻ nào có tội là giết không tha.

Mắt thấy giờ ngọ ba khắc đã tới, Chu Hưng hưng phấn cầm lấy lệnh bài ném xuống. Trong tiếng gào thảm thiết của cả nhà Chu Kiến, đao thủ phủ nhặt lệnh bài lên, sau trợ thủ ấn ba mươi chín cái đầu lên đôn gỗ, sáu đao thử phủ luân phiên hành nghề, rất nhanh đã chặt được ba mươi chín cái đầu.

Đầu lăn lông lốc khắp nơi, cổ thi thể không ngừng phun máu như suối.

Cả nhà ba chín người của Dương Kiến đã chết, mẹ già của ông ta, thê thiếp của ông ta, cùng với thê thiếp và nhi tử của bốn đưa nhi tử đều chết, còn những nữ quyến khác thì đưa hết vào Dịch Đình Cung.

Khung cảnh thảm vô cùng, Vân Sơ vừa về tới nơi thì biết tin, y chẳng buồn xem, đi qua Chu Tước đại nhai về huyện nha Vạn Niên ở chợ Đông.

Vân Sơ có thể cứu Dương Kiến, trong lòng y có chiếu thư của hoàng đế, chỉ cần y mở chiếu thư này ra, Trường An sẽ khôi phục yên bình, hết thảy tội tù sẽ được Hình bộ xét sử lại, hết thảy mọi chuyện từ trạng thái khẩn cấp quay lại tiết tấu thường nhật.

Như vậy Dương Kiến sẽ không thể chết được.

Với Vân Sơ mà nói, Dương Kiến phải chết, thuốc nổ thất thoát ra ngoài, sáu thành tới từ Tả vệ, thuốc nổ mà hộ vệ Vân thị dùng từ đâu ra? Tất nhiên là từ Tả vệ.

Đại tướng quân khác cũng tham ô quân giới, người ta biết né tránh một vài người, số lượng cũng ít hơn, chỉ có Dương Kiến là một lòng muốn đem chuyện kinh doanh không vốn này làm thật to, thật lớn, ai mua cũng được, chỉ cần giao tiền là nhận hàng.

Loại người ấy có chết cũng chẳng sao.

Kỳ thực ai Vân Sơ muốn cứu thì cứu lâu rồi không đợi chơi trò sắp chặt đầu mới xông ra hô "đao hạ lưu tình", vì sao Chu Hưng lại chủ động thiết lập nơi làm việc trong địa lao huyện nha Vạn Niên? Vì hắn biết giết người ở Trường An không thể không có cái gật đầu của Vân Sơ, nên đặt bản thân dưới tâm mắt Vân Sơ làm việc. Vân Sơ muốn cứu ai, đi vài bước là được.

Có điều tới giờ hình như Vân Sơ chưa từng can thiệp vào việc của Chu Hưng.

Vân Sơ về tới quan giải, có vẻ mọi việc vẫn trơn tru đâu ra đó, y từ xa đã nhìn thấy Lý Hiền ngồi ở chỗ của mình đang mắng mỏ quan viên, trước mặt hắn là hơn mười quan viên của cả hai huyện Trường An, Vạn Niên, trông uy phong lắm.

Y không làm phiền, đứng bên ngoài nghe thử xem hắn xử lý công việc thế nào, kết quả không tốt lắm, vị vương gia này thích thể hiện uy phong hơn là giải quyết công việc. Đến tới khi Lý Hiền hạ lệnh muốn đánh Trương Giáp mới đẩy cửa bước vào, không thi lễ gì cả đã nói với hắn:" Mau thu dọn đồ đạc tới Cung Cửu Thành ngay đi."

Lý Hiển giật mình đứng lên:" Phụ hoàng ta nổi giận rồi sao?"

Vân Sơ thở dài:" Mấy ngày qua ta bị bệ hạ dày vò thảm vô cùng, mấy lần thiếu chút nữa bị ngũ mã phân thây."

Mặt Lý Hiền tái đi thấy rõ:" Có phải là mấy ngày qua bản vương khao quân khiến phụ hoàng bất mãn?"

Vân Sơ gật đầu:" Đi đi, bệ hạ đang muốn cùng vương gia thảo luận, nếu ngươi cát cứ Trường An thì Đại Đường sẽ thế nào đấy."

" Ta, ta cát cứ, cứ Trường An? Không phải, ta ta... Lý Hiên nghe thế thì hai chân nhữn ra, ngã oạch xuống đất, chạy tới vươn tay về phía Vân Sơ:" Quân hầu cứu ta với."

" Lúc này chỉ bệ hạ mới cứu được vương gia thôi."

Rõ ràng Lý Hiền sợ lắm rồi, gào một tiếng thật to chạy khỏi quản giải, vừa chạy vừa hô chuẩn bị ngựa, dáng vẻ khẩn cấp, hình như là hắn rất nóng lòng tới chơi trác du với hoàng đế. Vân Sơ gật gù hài lòng, bệ hạ còn một đứa con có hiếu, chỉ là không biết chơi nổi mấy ngày.

Từ lúc Vân Sơ vào phòng, lá gan đám Trương Giáp tựa hồ quay trở lại, thẳng lưng thi lễ.

Đám tạp dịch bên ngoài rất biết ý, vội vàng thay dụng cụ pha trà mới cho huyện tôn, ngay cả bức tranh chữ "chính đại quang minh" mà Lý Hiền treo sau lưng cũng bị bỏ đi.

Vân Sơ quay về ghế, phất tay cho những người khác rời đi làm việc, để lại mỗi Trương Giáp giúp y pha trà.

Chơi trác du với hoàng đế ba ngày không hề nhẹ nhàng, lại cưỡi ngựa về gấp, Vân Sơ mệt mỏi khép mắt lại, nghỉ ngơi chốc lát, cho tới khi ngửi thấy mùi bánh nướng, đường cháy, mùi quả khô nướng, rồi hương trà dìu dịu mới mở mắt ra, lấy ý chỉ của hoàng đế đặt trên bàn:" Mọi chuyện kết thúc rồi, chúng ta vẫn còn một chút thời gian lựa chọn."

Nói rồi cầm bánh lên ăn với quán quán trà.

Trương Giáp tranh thủ xem ý chỉ, tới gân Vân Sơ nói nhỏ:" Thuộc hạ sẽ thay đổi thứ tự xử quyết..."

Vân Sơ tựa như chẳng nghe thấy lời hắn, ăn bánh xong ngả người dựa vào lưng ghế, thoáng cái đã có tiếng ngáy.

Trương Giáp cẩn thân đi vào gian trong, lấy ra một cái chăn đắp lên cho huyện tôn, kiểm tra bếp lò trong quan giải, thấy đã đủ ấm, mở cửa sổ ra một khe nhỏ, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, tới thẳng Đại lý tự. Chỉ mấy ngày thôi mà Vân Sơ đã đi 600 dặm đường, lại còn cùng hoàng đế chơi trò chơi tạo phản khủng bố với cường độ cao ba ngày liền, vất vả như thế phải được thù lao tương ứng.

Vân Sơ không thích giao thiệp quá nhiều với người trên quan trường, vì càng tiếp xúc với những kẻ đấy nhiều, càng thấy tình người trên đời này lạnh lẽo, cái gọi là giao tình chủ yếu là trao đổi lợi ích.

Nếu như con mẹ nó đều là trao đổi lợi ích, thế thì việc quái gì phải tốn thời gian với nước bọt vào lời vô nghĩa, Vân Sơ lại chẳng phải là người chỉ biết hiến dâng, không mong báo đáp. Trước kia quan trường Trường An chia năm xẻ bảy, Vân Sơ vẻn vẹn khống chế quan nha hai huyện Trường An, Vạn Niên, còn quan viên trong Hoàng Thành thì y mặc kệ. Giờ hoàng đế điên rồi, không thả nổi được nữa, cần mọi người phải đoàn kết để kháng cự lại nguy hiểm chẳng biết khi nào mới giáng xuống.

Nếu như hoàng đế đã nhận đình y là bàn tay phía sau thao túng Trường An, Vân Sơ chẳng tốn công đi chứng minh thanh bạch làm gì, cũng chẳng cần khách khí nữa, nếu không đến một ngày bị hoàng đế lấy tội danh đó chặt đầu, uổng công mang tiếng chẳng được gì.

Hoàng đế đã sắp không còn kiểm soát được Đại Đường nữa rồi, đó là nguyên nhân vì sao hắn điên cuồng như thế.

Vân Sơ thấy mình không đứng ra là không ổn, lần đầu phát hiện ra, rất nhiều quyền thần có lẽ không phải là muốn làm quyền thần, mà không không thể không làm.
Bình Luận (0)
Comment