Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1726 - Q7 - Chương 252: Thời Đại Mới Sắp Tới Rồi. (1)

Q7 - Chương 252: Thời đại mới sắp tới rồi. (1) Q7 - Chương 252: Thời đại mới sắp tới rồi. (1)Q7 - Chương 252: Thời đại mới sắp tới rồi. (1)

Vân Sơ từ Cung Cửu Thành trở về, đám quan viên chưa kịp mừng rỡ thì Chu Hưng tăng tốc độ xử quyết phạm nhân.

Trước kia mỗi ngày giết một lần, bây giờ một ngày giết năm lần, điều này khiến rất nhiều tội tụ thoát được giờ ngọ ba khắc mặt trời mãnh liệt nhất, có được cơ hội quý giá biến thành quỷ.

Thật đấy, điều đám tội tù này kỳ vọng nhất chính là đừng bị giết vào giờ ngọ ba khắc.

Cho dù Vân Sơ thấy trong nhà lao còn rất nhiều người tội đáng muôn chết, nhưng tới ngày thứ ba, Vân Sơ vẫn ra tay ngăn cản hành vi đại đồ sát của Chu Hưng. Vân Sơ không thể lệnh cho Chu Hưng giết ai, nhưng y không cho Chu Hưng giết người, thì Chu Hưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Huyện tôn lên tiếng rồi, cao tầng Trường An vậy là thở phào, phong ba thực sự qua rồi.

Khi không ở nhà lao, không xử án, không ngồi ở vị trí giám quản, trông Chu Hưng không hề giống ác quỷ chút nào. Ngược lại nhiều năm làm quan, bồi dưỡng hắn thành một vị quân tử khí độ ung dung nho nhã.

Vân Sơ tự mình pha trà mời Chu Hưng, nói một câu vỗ về hắn:" Giết mãi cũng không hết đâu."

Chu Hưng sao không hiểu điều ấy:" Giết được kẻ nào hay kẻ nấy, huống hồ hạ quan có thể không giết người sao?"

Đúng là như thế, ngày nào đó Chu Hưng không giết người nữa, đám quan viên không tạ ơn trời đất từ đó thay đổi con người, ngược lại chúng nhào lên xé xác hắn, Vân Sơ chép miệng:" Đúng thế, ngươi từ lâu rồi không còn đường lui nữa."

Chu Hưng có vẻ không để bụng chuyện này, khoan khoái vươn người, cười nói:" Nghĩ tới bộ dạng tàn độc mà ngang ngược của bọn chúng ngày trước, lại nhìn cảnh chúng tóc tai rối bù, ỉa đái mất kiểm soát, dập đầu như giã tỏi trên đài hành hình, hạ quan thỏa mãn không sao kiềm chế được."

Vân Sơ có thể hiểu được cảm giác của hắn:" Hẳn đó là thời gian mỹ hảo nhất của ngươi."

Chu Hưng cười nói:" Nếu chết ngay ngày mai, hạ quan cũng không tiếc nuối nữa, nói ra hạ quan vẫn còn tiếc một chút, quân hầu không thể cho hạ quan thêm năm ngày sao. Ngài cũng biết, đám người đó đáng chết, bệ hạ cũng muốn những kẻ đó chất."

Vân Sơ thở dài:" Vừa rồi mới có một thiếu niên thiên tài chết bất ngờ, ta thấy đó là lời cảnh báo của trời cao với Đại Đường vì giết chóc quá độ."

" Có phải quân hầu nói tới Vương Bột, Vương Tử An, người làm ra câu thơ, ráng chiều với cò lẻ cùng bay, nước thu cùng trời dài một sắc, không?”

" Chính là người đó."

" Chết thì chết thôi, có gì mà lạ." Chu Hưng không mấy coi trọng:

Vân Sơ nói:" Hiện giờ trong số người đọc sách ở Trường An, chỉ có Vương Tử An xứng danh là thiên tài trăm năm, vậy mà tuổi trẻ thế đã không còn. Có lẽ là trời cao thấy Đại Đường ta không xứng với anh tài như vậy."

Chu Hưng ngẩn người, trước giờ hắn không nghĩ Vân Sơ là người tin vào mấy chuyện hão huyền hư vô như vậy:" Trong mắt hạ quan, kẻ này chỉ là một tên tội tù, khi làm tham tướng Quắc Châu, hắn giết nhiều quan nô, đáng lẽ phải giết, không được ân xá, chết bởi tai nạn đã là may cho hắn rồi. Loại người này vì viết được một bài thơ hay, một bài phú hay, liền thành anh tài trăm năm khó gặp, vậy quan nô bị hắn giết một cách tùy tiện thì đáng chết à?"

Vân Sơ mỉm cười không tranh luận với tên cực đoan này:" Tóm lại ta muốn nói là, Trường An sắp tổ chức hoạt động tưởng niệm Vương Bột Vương Tử An một cách oanh liệt, trong đó lấy thi văn làm ưu tiên cao nhất. Người được hạng nhất không chỉ có mỹ nhân thị tẩm, còn có nghìn quan dâng lên."

Chu Hưng nghe cái biết ngay Vương Bột chỉ là cái cớ mà thôi, bỏ công sức như vậy tám phần muốn hóa giải bầu không khí tanh máu thời gian qua, có điều hắn vẫn không thoải mái:" Quân hầu, oanh liệt cỡ nào? " Toàn thành tham dự, Trường An này nên đậm mùi giấy mực như thế, chứ không phải mùi máu, mùi tiền, ta nghĩ rất tốt."

" Không biết ai là người khởi xướng chuyện này?"

" Đám hoàng tộc do Kỷ vương Thận đứng đầu."

" Quân hầu đuổi Ung vương Hiền đi, vậy hẳn là muốn vươn tay vào trong quân rồi?"

Đối diện với ánh mắt như muốn nhìn xoáy vào tâm can người khác của Chu Hưng, Vân Sơ điềm nhiên lắc đầu:" Nghĩ nhiều rồi, thi thoảng ngươi nên thả lỏng chút, ta không quản chuyện trong quân, ai cũng được, tóm lại là không phải ta."

Chu Hưng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng uống hết trà, đứng dậy thi lễ:" Chỉ cần đừng xảy ra chuyện là được."

Nhìn bóng lưng Chu Hưng rời đi, Vân Sơ có thể thấy rõ hắn thay đổi rồi, ít nhất không giống với người được ghi chép trên sử sách nữa. Trên sử sách, hắn chẳng qua là một con linh cẩu chuyên ăn thịt thối thôi, bây giờ hắn là một người lòng mang thiên hạ, ghét ác như thù.

Đương nhiên, hắn vẫn thích ngược đãi người khác, thích máu, thích giết người, cái này chẳng thay đổi.

Nhưng có thay đổi đó là đủ rồi, Vân Sơ cố chấp cho rằng, thay đổi đó do mình, do Trường An đem lại, thời đại mới phải có con người mới.

Đợi mãi Chu Hưng mới đi, Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh hưng phấn vào quan giải của Vân Sơ, Vương Bột rơi xuống nước, sợ hãi mà chết, quan trọng nhất là không lâu trước đó hắn còn viết danh tác thiên cổ Đằng vương các tự.

Người như vậy thực ra không còn là người nữa, mà là một biểu tượng văn hóa cụ thể, thành Trường An nhất định phải kỷ niệm cái hình biểu tượng văn hóa rực rỡ này một phen, thuận tiện tiêu trừ sát khí, lấy lại hình ảnh một tòa thành đáng sống.

" Người ta ném bánh hấp xuống nước là vì hi vọng cá ở dưới sông chớ ăn thi thể Khuất Nguyên, mọi người ăn cơm nắm là để hoài niệm Đông Phương Sóc, ăn bánh tổ là vì tưởng nhớ Ngũ Tử Tư, ăn xủi cảo là vì ghi công Trương Trọng Cảnh. Hạ quan cho rằng, khi kỷ niệm Vương Bột nên ăn nên ăn mỳ dẹt, ngụ ý lâu dài mãi mãi, ý huyện tôn thế nào ạ?" Lư Chiếu Lân hỏi ý:

Không tệ, không quá sáng tạo song hợp lý, Vân Sơ hỏi:" Có phải xưởng mỳ ở Trường An bỏ tiền nhiều nhất không?"

Lư Chiếu Lân rối rít xua tay:" Không phải, không phải ạ, hồn đồn nhân thịt Trâu thị sản xuất cũng bỏ không ít tiền, ngoài ra còn có người bán hoàng mô mô, bánh cũng bỏ không ít tiền. Có điều mấy món ăn của họ không dễ phổ biến, không lưu trữ được lâu, chỉ có mỳ dẹt của Lý thị có đặc điểm phổ biến mạnh, sản xuất cũng dễ, tuy hao phí nhân công, nhưng mà chỉ cần thuê thêm người là được, cho người ta thêm cơ hội việc làm, chẳng phải là điều quan phủ chúng ta hi vọng nhất sao?"

Vân Sơ nhìn Lư Chiếu Lân dở khóc dở cười:" Ngươi xuất thân hào môn, vậy mà giờ suốt ngày mở miệng ra là mỳ dẹt, hôn đồn, hoàng mô mô, a tổ của ngươi không có ý kiến gì à?"

Lư Chiếu Lân cười ngượng:" A tổ hạ quan vui lắm, chỉ có chuyết kinh trong nhà chê hạ quan quê mùa, buổi tối khó lên giường."
Bình Luận (0)
Comment