Q7 - Chương 253: Thời đại mới sắp tới rồi. (2)
Q7 - Chương 253: Thời đại mới sắp tới rồi. (2)Q7 - Chương 253: Thời đại mới sắp tới rồi. (2)
Nghe Lư Chiếu Lân tự lấy mình ra làm trò vui, những lại viên đi vào bẩm báo công vụ cười to. Vân Sơ cũng cười, lòng cảm khái lắm, ngày xưa Lư Chiếu Lân cũng được coi là một trong số thần đồng của Đại Đường, nhiều năm kiếp sống quan trường, biến hắn từ một công tử thanh quý thành quan viên hợp cách biết cúi người xuống tranh lợi vì dân rồi.
Lư Chiếu Lân đọi mọi người cười xong mới tiếp tục nói:" Huyện tôn, mỳ dẹt đúng là thứ tốt đấy, chỉ cần bảo quản thỏa đáng thì nó thành món ăn tốt nhất cho người lữ hành. Huyện tôn nghĩ mà xem, các thương cổ đi suốt cả một ngày, tới chập tối đun một nồi nước sôi, làm một bát mỳ, thuận tay nhổ ít rau dại vào, cho thêm ít mỡ lợn, ít muối. Một bát canh nóng hôi hổi vào bụng, có thể an ủi lòng người vượt qua quãng đường bụi đất."
Vân Sơ tủm tỉm cười:" Mỳ dẹt đúng là đồ tốt, nhưng ngươi thì có lòng dạ bất lương."
Dương Quýnh nói vào:" Những loại thanh danh như tứ đại tài tử sẽ bất lợi với sĩ đồ, nâng cao Vương Bột, để bọn hạ quan trở thành chúng sinh bình thường, vừa vặn tiện bước đi trong sĩ đồ, ra sức vì bách tính thiên hạ."
Vân Sơ chợt nhớ ra một chuyện:" Ôn Nhu đi Lạc Dương muốn mang ngươi theo, vì sao không đi, tốt cho sĩ đồ của ngươi mà."
Dương Quýnh trả lời đơn giản:" Hạ quan không thích Lạc Dương."
" Vẫn còn ý đồ theo đuổi binh nghiệp à, muốn tới biên quan nhậm chức cũng dễ thôi, để ta nói với An Tây đại đô hộ một tiếng. Muốn làm Hãn Hải đô hộ không, đó là chức quan chính ngũ phẩm đấy."
" Hạ quan thích Trường An ạ."
Vân Sơ đột ngột thu lại nụ cười:" Đừng có ý đồ xen vào Thập lục vệ Trường An, nơi đó sấm sét ầm ầm, không mấy người chịu nổi đâu, thân phận như ngươi để sét đánh trúng chỉ có kết cục tan xương nát thịt, tới bản quan cũng không gom đủ xác cho ngươi." Lư Chiếu Lân ở bên đỡ cho bằng hữu:" Huyện tôn, vậy chuyện mỳ dẹt thì sao?"
Vân Sơ hừ một tiếng:" Các ngươi tốt nhất là chỉ nói tới mỳ dẹt!"
Đuổi hai người kia đi rồi, chủ sự công xưởng trọng điểm của Trường An báo cáo với y tình hình công xương trong ba năm qua, trong đó thành tích tốt nhất là công xưởng số 1, số 2 Trường An, trong đó xưởng số 2 xuất không ít chăn đệm đi tây nam.
Thực sự phải nói thì tới nay Đại Đường vẫn trong trạng thái vật tư thiếu thốn, khi hai công xưởng này thực sự mở ra được kênh tiêu thụ, sản phẩm của công xưởng liền cung không đủ cầu, tựa hồ không cần biết làm ra bao nhiêu sản phẩm dệt, đều không đủ cho thị trường.
Dựa theo cách làm trước kia Vân Sơ nhất định giữ lại hai vị chủ sự công xưởng cùng dùng cơm ở hậu đường. Lần này thì không, Vân Sơ lại giữ chủ sự của xưởng sắt ở lại ăn cơm cùng.
Trường An tới lúc thay đổi trọng tâm rồi, trước kia chú trọng vào sản phẩm công nghiệp nhẹ, tiểu thủ công nghiệp, phục vụ cho thương mại. Bây giờ Trường An đã tích lũy đủ vốn liếng, nhân lực, nên chuyển trọng tâm sang công nghiệp nặng rồi.
Tuy nơi phát triển công nghiệp nặng thì môi trường thường khá tệ, song để đề cao vị thế Trường An, cũng như khả năng tự chủ của Trường An, chú trọng vào công nghiệp nặng là bắt buộc.
Nền tảng xưởng sắt của Trường An tới từ nhà của Trường Tôn Vô Ky.
Có điều sắt làm ra, chất lượng không được tốt, đem làm nồi sắt thì còn được chứ đem đi làm nông cụ với vũ khí thì khác gì bẫy người ta.
Trong chuyến đi Tây Vực cách đây chục năm, Vân Sơ đưa về tượng nhân và công nghệ luyện thép của Tây Vực, đáng tiếc bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chẳng có thành tích gì khiến người ta sáng mắt, tuy thi thoảng làm ra thần binh lợi khí đấy, vẫn làm Vân Sơ bất mãn.
Thần binh lợi khí chỉ có thể lừa bách quan, lừa hoàng đế, chứ chẳng lừa được Vân Sơ.
Chỉ có một thanh tuyệt thế hảo kiếm thì tác dụng chó gì chứ? Vân Sơ muốn cả ngành luyện thép phải có bước tiến nhảy vọt cơ.
Sắt và thép là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Vân Sơ muốn thép, không muốn đúc ra đống thứ như sắt.
Công nghệ luyện thép của Đại Đường xuất hiện từ lâu rồi, chính vì thế nói ra khiến người ta bực mình, trước kia công tượng dùng đồ sắt nguấy trong lò làm ra thép, bây giờ vẫn là dùng đồ sắt nguấy trong lò làm ra thép ... Chẳng khác biệt gì.
Không phải Vân Sơ muốn trang bị cho quân đội, muốn sản xuất vũ khí, mà tâm quan trọng của thép với xã hội Trường An đã vô cùng cấp thiết rồi, chỉ riêng lấy việc khai hoang ra nói, bách tính cần những nông cụ tốt hơn, cứng hơn, độ bền cao hơn.
Trong nhà ăn huyện nha, Vân Sơ gắp đầu cá kho vào bát chủ sự xưởng sắt Vệ Vật Dụng, nói:" Mau nghĩ cách nâng cao sản lượng của thép lên, sắp tới chúng ta phải dụng tới lượng thép rồi."
Vệ Vật Dụng tức thì nhìn trái nhìn phải, mặt gian như trộm, nghiêng người hỏi nhỏ Vân Sơ:” Quân dụng ạ?”
Kẻ nào kẻ nấy đều không yên phận nữa, Vân Sơ lắc đầu:" Nông dụng."
Vệ Vật Dụng không tin lặp lại:" Quân hầu muốn thép nông dụng ạ?"
Vân Sơ gật đầu hết sức nghiêm túc:" Trong tên của ngươi có hai chữ Vật Dụng, hẳn là bắt nguồn từ Chu Dịch, là tiềm long vật dụng trong quẻ càn. Sau này không cần tuân theo hai chữ vật dụng nữa, mà nên tuân theo phi long tại thiên trong quẻ này, lấy ra khí phách, làm ra nhiều thép vào. Nói cho ngươi biết, thời đại sắp có biến đổi lớn, cho dù là khí độ kiến long tại điền cũng không đủ ứng phó với thời đại đại sản xuất sắp tới đâu."
Vệ Vật Dụng vẫn thì thâm:" Huyện tôn, làm ra nhiều thép giá sẽ giảm."
" Giá không giảm nông phu làm sao mà dùng được."
" Nông trang trong nhà ti chức đều dùng nông cụ thép."
Vân Sơ vung tay bợp đầu Vệ Vật Dụng, nổi giận mắng:" Thứ chó má, đồ tốt chỉ giữ trong nhà dùng à? Ngươi trơ mắt nhìn nông phu dùng miếng sắt đi cắt mạch, cắt gai, dùng cuộc sắt sứt mẻ đi đào đất sao?"
Vậ Vật Dụng nhỏ giọng nói:" Huyện tôn, không phải đâu, bọn họ đều dùng tay không đấy..."
Vân Sơ trào máu nhưng phải nhẫn nhịn, với một số loại người, đem đạo lý lớn ra nói là vô nghĩa, Vân Sơ hít sâu kìm nén kích động cho hắn đi nằm liệt giường giống huynh đệ Vũ thị, nói nhỏ: Nếu ngươi có thể nâng sản lượng thép tới mức bản quan kỳ vọng, năm sau sẽ đưa ngươi tới công bộ nhậm chức."
Gương mặt Vệ Vật Dụng tức thì đỏ bừng bừng, gắp cái đầu cá ăn như gió cuốn mây tàn, ngay cả xương cũng không chịu bỏ qua.
(*) Tiềm Long Vật Dụng: Rồng ẩn chờ thời. ( Người có tài, chưa tới lúc phát huy)
Kiến Long Tại Điền: Rồng đã xuất hiện ( Đến lúc rời khỏi nơi ẩn náu đi tìm cơ hội)
Phi Long Tại Thiên: Rồng bay lên trời. ( Lúc đủ thiên thời địa lợi cần phô bày hết năng lực)
Hiểu đại khái là thế thôi.