Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1729 - Q7 - Chương 255: Tuyết Đầu Mùa. (2)

Q7 - Chương 255: Tuyết đầu mùa. (2) Q7 - Chương 255: Tuyết đầu mùa. (2)Q7 - Chương 255: Tuyết đầu mùa. (2)

Phủ binh Đại Đường xuân hạ thu làm việc, mùa đông luyện binh.

Quốc sách này ở nơi khác của Đại Đường cho tới nay đã ít nhiều trở nên lỏng lẻo, thậm chí hoàn toàn hữu danh vô thực, chỉ có Trường An vẫn tiến hành sáu mươi ngày huấn luyện chưa từng thiếu.

Từ khi Vân Sơ thành huyện lệnh huyện Vạn Niên, y đã có ý thức đem nông thôn vào phạm trù công tác trọng yếu, từng bước dùng phủ binh từng theo mình tác chiến, thay thế những thế lực địa phương lấy tông tộc đứng đầu.

Quá trình này không đơn giản, gặp phải nhiều kháng cự, thất bại, nhưng Vân Sơ có đủ kiên nhẫn, y không sử dụng quyền lực quan phủ trấn áp thế lực tông tộc kia, để mọi chuyện diễn ra tương đối tự nhiên, người này thất bại người sau thay thế, cứ liên tục liên tục như vậy cho tới nay được hai mươi năm rồi.

Nói ra Vân Sơ đúng là coi trọng quân đội của Thập lục vệ thật đấy, nhưng vẻn vẹn chỉ là coi trọng thôi, y thong thả nhìn dũng khí trên người họ mất đi từng chút từng chút một mà chẳng hỏi tới.

Nếu bây giờ để dân tráng Trường An mặc giáp vào, Vân Sơ tin họ sẽ đánh bại đám quân đội chính quy kia.

Cho nên giấu tiền trong dân, giấu quân trong dân mới chính là việc Vân Sơ làm không biết mệt mỏi hơn hai mươi năm qua.

Chỉ cần cơ sở nông phu Trường An này ổn định, Lý Trị có giết sạch Thập lục vệ Trường an cũng có hề gì. Đương nhiên Vân Sơ không để hắn làm thế, vẻn vẹn là vì cân nhắc nhiều phương diện mới làm, chứ chẳng phải vì hắn gây tổn thất cho mình.

Khi Vân Sơ rời nha môn huyện Vạn Niên thì mặt trời đã ngả hẳn về phía tây, chân trời mịt mù tựa hồ có mây đen bao phủ, y đã chẳng hi vọng đám mây đó có thể mang lại một trận tuyết cho Trường An nữa.

Bởi vì Vân Sơ trước đó đã rất nhiều lần cầu khẩn mây đen mang tuyết tới mà chẳng có tác dụng chó gì. Không có tuyết, toàn bộ Trường An vào mùa đông phủ một màu xám ảm đạm, chẳng đẹp đẽ gì, thêm vào Tháp Đại Nhạn và tòa Thiên Xu đột ngột nhô lên như muốn xâm phạm ông trời, như thế tính ra thì ông trời không cho Trường An mưa tuyết cũng là điều có thể lý giải được.

Rời khỏi Chợ Đông, Vân Sơ nhìn thấy một đám tạp dịch đang dùng nước rửa sàn đá, nước vẫn còn màu đỏ chạy vào cống ngầm, khỏi nói cũng biết là tên Chu Hưng đó giết người ở Chợ Đông:" Lần này giết ai thế?"

Ân Nhị Hổ đáp:" Là Trung thư xá nhân Hầu Nguyên Lượng, a tổ là Hầu Quân Tập, đây là đợt cuối cùng rồi ạ."

Vân Sơ gật gù:" Con cháu loại phản nghịch mà có thể làm quan tới tòng tứ phẩm, còn tới được chỗ như trung thư tỉnh thì ghê gớm lắm rồi, đáng tiếc cuối cùng không thoát khỏi cái chết."

Cổ đột nhiên lành lạnh, Vân Sơ ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà bông tuyết lác đác xoay tròn từ trên cao rơi xuống, y giơ tay ra hứng, thấy bông tuyết hình lông vũ đẹp đẽ, dù có dính ít bụi, trông hơi bẩn, nhưng không hề gì, bẩn chút cũng được, cứ rơi nhiều vào, Vân Sơ không ngại.

Có vẻ như thiên tai ở Trường An sắp qua rồi, chửi bới còn tác dụng hơn cầu nguyện, kỳ thật.

Tuyết mới đầu chỉ rơi lác đác từng mảng, rất nhanh đã nối nhau rơi tới tấp, bông tuyết cũng từ hình lông vũ biến thành bụi tuyết, cứ thế từ trên trời rơi xuống, phủ trắng mặt đất.

Trường An nửa năm rồi không có mưa tuyết, đột nhiên tuyết xuống làm rất nhiều người không quen, những tiểu thương bày quán lộ thiên vội vàng thu dọn hàng hóa, chuẩn bị kết thúc một ngày làm ăn, người đi đường cũng kéo chặt cổ áo chạy nhanh vê nhà. Chỉ có một số đứa bé là lao ra ngoài trời, chạy trong tuyết, reo hò, tiếng cười của chúng truyền rất xa, vang khắp toàn thành.

Tất nhiên có vài đứa bị cha mẹ đá đít, khóc khóc mếu mếu mà về, nhưng rất nhanh chúng lại mặc áo ấm chạy ra hò reo. Vân Sơ không vội vê, cưỡi con ngựa đen đi thong thả giữa trời tuyết, hưởng thụ niềm vui do tuyết đầu mùa đem lại, cho tới khi con ngựa đen thành ngựa trắng mới về. Đến phường Tấn Xương thì tuyết trên mặt đất đã dày một tấc rồi.

Nhìn phường dân đội tuyết làm việc, nhìn năm con gấu khoang đội tuyết gặm trúc trong rừng trúc, Vân Sơ về nhà, ra lệnh đóng cửa không tiếp khách, y chỉ muốn hưởng thụ thời khắc nhàn nhã hiếm có này.

Khi Vân Sơ ngồi ở hoa sảnh ngắm tuyết, Ngu Tu Dung khoác chiếc áo lông đỏ rực đi tới bên cạnh y, thấy lửa trong bếp lò bên cạnh sắp tắt, liền gắp thêm hai quả thông cho vào, đợi nước trong ấm bắt đều reo, nói với Vân Sơ:" Hôn sự của Mỹ Ngọc Nhi đã chuẩn bị xong rồi, đợi phu quân chọn ngày lành nữa thôi."

Vân Sơ nói:" Ngày đầu tiên sau Kinh Chập là ngày tốt đấy."

Ngu Tu Dung gập ngón tay tính toán, bất mãn nói:" Ngày đó không hợp cưới gả."

Vân Sơ trầm giọng nói:" Sấm nổ một tiếng, vạn vật phục sinh, sâu bọ khắp nơi, sao lại không phải là ngày tốt chứ?"

" Không cho Tư Tư mang đám sâu bọ của nó về nhà."

" Đó là bản lĩnh của nó, chúng ta không thể vì Tư Tư tiến môn mà khiến nó tổn thất bản lĩnh sở trường, thế thì không có lãi."

Ngu Tu Dung gắt:" Chàng cứ chiều nó."

" Không phải ta chiều Tư Tư, dưới tiền đề sinh tồn thì những thứ còn lại chỉ là tiểu tiết vụn vặt mà thôi."

Nghe trượng phu nói như thế, trên mặt Ngu Tu Dung phủ một tầng mây đen:" Gian nan lắm sao?"

Vân Sơ nhấc ấm nước sôi lên pha ấm trà:" Tuyết rời rồi, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi."

Ngu Tu Dung hạ thấp giọng nói:" Thiếp thân vừa nghe tin Tấn Dương Vương thị bị diệt môn rồi, liệu có ảnh hưởng tới phu nhân của Nhân Kiệt không?"

" Chuyện đó nàng không phải lo, không tới mức đó."

" Thiếp thân còn nghe nói người tới Tấn Dương xử lý việc này tên là Lai Tuấn Thần, còn là người Trường An, Chu Hưng cũng là người Trường An, thế nên bây giờ ai ai cũng nói Trường An chúng ta nhiều khốc lại."

Vân Sơ rót trà ra cốc, hôm nay tuyết rơi rồi, đừng hòng có chuyện gì ảnh hưởng được tới tâm tình của y:" Hoàng đế cần khốc lại thì Đại Đường sẽ xuất hiện khốc lại thôi, dù là quan viên nơi nào cũng có khả năng biến thành khốc lại, kệ người ta nói, nàng để ý làm gì?"

Ngu Tu Dung chắp hai tay lại hướng lên trời cao cầu khẩn gì đó, cúi mình mấy lần:" Mau qua đi, mau qua đi ... Phu quân có thể để hôn sự giữa Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư diễn ra sớm hơn không, khắp Trường An đều đợi hôn lễ này."

Vân Sơ nghe tại nọ ra tai kia, chẳng muốn nghĩ nhiều:" Liên quan chó gì tới họ."

Ngu Tu Dung như nhất quyết muốn phá nhã hứng của y vậy:" Rất nhiều người đều cho rằng hôn lễ này là phương hướng, sau đó quyết định mở cửa sống bình thường trở lại không?”

Vân Sơ chép miệng, bây giờ Vân thị thành đá dò đường của người ta rồi.

Ngu Tu Dung vẫn nói:" Trong khu rừng Trường An này, Vân thị là cái cây cao nhất, ai cũng nhìn vào, đi đâu về đâu phu quân nên sớm an bài mới được."

Vân Sơ ậm ừ, tiếp tục ngắm nhìn trận tuyết đầu mùa hiếm có này.

(*) Xuất phát từ lễ kí: Nhà có tiền của chớ so đo thứ gà vịt lợn dê vụn vặt.
Bình Luận (0)
Comment