Q7 - Chương 256: Phản phác quy chân. (1)
Q7 - Chương 256: Phản phác quy chân. (1)Q7 - Chương 256: Phản phác quy chân. (1)
Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, rơi cả một đêm, trước kia Trường An thường là ngày tuyết rơi, đêm không, lần này phá lệ rồi. Buổi sáng đẩy cửa sổ ra phải tốn sức vì băng đóng chặt khe cửa, sân thì đã phủ một lớp tuyết trắng muốt, nóc nhà, cành cây, trên tường, đâu đâu cũng phủ thêm một màu trắng đẹp mặt. Vân Sơ ra ngoài dẫm thử, ước chừng tuyết đã dày cả thước, lúc này mới thực sự thở ra một hơi, có trận tuyết này là có đường sống rồi.
Trận tuyết tuy quý giá, nhưng người Trường An bao năm qua sớm tạo thành thói quen quét tuyết, sáng dậy một cái là nhà nhà đem tuyết quét hết vào kênh nước hai bên. Sương tuyết lờ mờ, khói bếp lượn lờ, thiên nhiên và cuộc sống hòa quện đem tới cho Trường An một sức sống mới.
Tuyết ngừng rơi rồi, trời rất đẹp, Vân Sơ hôm nay không ăn sáng ở nhà nữa, rời nhà tới Nhà ăn lớn, nhìn thực khách nơi này không còn đông như trước, trước kia phải bắc lán tạm, kê bản ra cả ngoài sân, bây giờ cả đại sảnh cũng chỉ tám phần khách, lẩm bẩm:" Làm ăn càng lúc càng kém rồi."
Ân Nhị Hổ đi theo bên cạnh giải thích:" Người mở quán ăn mỗi lúc một nhiều, hương vị ngày càng ngon, rất nhiều người từng làm việc ở Nhà ăn lớn, sau khi học được nghề thì vê mở quán, bọn họ thường chuyên về một món nào đó nên làm càng tốt, lấy đi không ít khách của Nhà ăn lớn. Dù sao quán nhỏ gần nhà cũng tiện hơn đi mấy phường tới Nhà ăn lớn."
Vân Sơ nghe giọng điệu bất bình của Ân Nhị Hổ, cười nói:" Đừng làm khó họ đấy, kiếm được tiền đều là bản lĩnh cả."
" Phu nhân cũng nói thế ạ, không cho người nhà ta mắng những người học nghề tách ra làm riêng đó là trộm cắp."
" Ta nói với người khác phạt băng chỉ gia, bất súc ngưu dương, tới lượt chúng ta thì nên có giác ngộ, không nên tranh lợi với dân."
Ấn Nhị Hồ cảm thán:" Nhiều sản nghiệp của nhà ta mấy năm qua đều đang đi xuống, ngay cả thứ như thuốc sát trùng, bây giờ trong dân gian cũng có rồi, mặc dù không thể so sánh được với nhà ta, nhưng mà với bách tính bình thường mà nói thì vậy là quá đủ rồi."
"Thậm chí rất nhiều lang trung đã sử dụng thuốc sát trùng do dân gian làm, chẳng trách được họ, giá của loại thuốc sát trùng kia chỉ bằng ba thành nhà ta."
Vân Sơ nghe vậy còn cười vui vẻ:" Chuyện kinh doanh chăn đệm mà Thôi ma ma coi như châu báu chắc cũng hỏng rồi hả?"
Ân Nhị Hổ gật đầu:" Vâng ạ, nhà ta từ hai năm trước đã không còn làm chăn đệm nữa, chỉ có xưởng thêu của tiểu nương tử là vẫn làm ăn hưng thịnh."
Vân Sơ nghe vậy cười càng to, những thứ mà mình dùng kiến thức người Đường không có làm ra, cuối cùng chỉ chiếm được lợi ích nhất thời, cùng với việc tâm mắt người Trường An trở nên rộng mở hơn, rốt cuộc sẽ trở thành thứ bình thường chẳng đáng chú ý nữa.
Vân Sơ chẳng ăn sáng ở Nhà ăn lớn trong phường Tấn Xương, y chỉ đi ngang qua ngó một cái thôi, tiếp tục dẫm tuyết đi về phía trước, hòa mình trong cuộc sống tấp nập khắp nơi.
Cho dù trên lịch sử ghi chép về Đại Đường luôn hỗn loạn vô cùng, các loại sự kiện giết chọc phản loạn xuất hiện không đếm xuể, chết chóc tràn ngập sử sách, đủ các câu chuyện bi hoan ly hợp khiến người ta đau lòng, thế nhưng vậy thì sao nào?
Người bi thương luôn là số ít.
Quần chúng giống như khúc gỗ không có tình cảm, theo phương hướng cố hữu mà sống.
Bình lặng mới là dòng chảy chính của lịch sử, cuộc sống mới là dòng chảy chính của lịch sử, mưu sinh mới là dòng chảy chính của cuộc sống. Còn những thứ bất ổn loạn lạc viết vào trong sử sách kỳ thực đều chẳng phải là dòng chảy chính.
Quần chúng không phải không có tình cảm, chỉ có điều rất nhiều người muốn cho rằng họ không có tình cảm.
Nói thật đấy, trong nhà ngươi có người chết, liên quan gì tới ta. Người trong nhà ngươi chết là vì để cả nhà có được cuộc sống phu quý hơn, quyền thế hơn, cái chết của hắn với nhà ngươi mà nói là kinh thiên động địa.
Cơ mà liên quan gì tới ta?
Người chết trong nhà ngươi thậm chí còn muốn chiếm đoạt lợi ích của ta cho người nhà của ngươi, hắn chết cũng đáng đời thôi.
Cha mẹ già của ta còn ngồi trên giường đợi ta bình an trở về, vợ con ta còn đang mở to mắt nhìn đại môn đợi ta mang đồ ăn về, ta rảnh đâu mà để ý tới nhà ngươi có người chết hay không?
Thế nên Trường An vừa chết một đống người vẫn chỉ ảnh hưởng tới rất ít người, còn lại phần đông vẫn theo đuổi cuộc sống mỹ hảo của mình.
Vân Sơ vào quán ăn gần Nhà ăn lớn, nếm thử một hũ khấu nhục của quán đó, nghe nói chỉ chuyên kinh doanh món này.
Mở nắp ra một cái, luông hơi trắng bốc lên, mùi thịt lợn tràn ngập trong múi.
Khấu nhục hơi hồng, thịt mỡ sáng lấp lánh, bì lợn đảo qua mỡ sôi phồng lên, còn mang một màu hồng tươi làm người ta đói bụng, ngay cả dưa muối lót phía dưới cũng được xếp chỉnh tề, giữ màu xanh đẹp mắt, nhai rất thích.
Vân Sơ cắn một miếng khấu nhục to, vị thơm mềm đầy miệng, dùng thìa múc thêm một thìa cơm nhai cục, tiếp đó lại uống thêm ngụm thuốc sát trùng. Một ngọn lửa đang lan từ cổ họng tới bụng, thấy bên ngoài tuyết rơi thật là đúng lúc.
" Thịt dày công chế biến, rau ăn kèm bỏ không ít công sức, ngay cả thuốc sát trùng cũng có dư vị ngọt, ăn cơm phải ăn thế này chứ, đồ ăn ở Nhà ăn lớn đáng nuôi lợn."
Nghe chủ thượng nói như thế, Ân Nhị Hồ chỉ tên trù tử đang thập thò nhìn ra từ bếp:" Tất nhiên là phải ngon rồi ạ, hắn lấy tài nghệ nhà ta ra chuyên môn khổ luyện mười năm, thế cũng đành đi, vô sỉ nhất là tên này lại còn mở quán ăn ngay gần Nhà ăn lớn, đó đều là vì bắt nạt gia chủ dễ tính đấy."
" Thế thì không chấp nhận được!"
Vân Sơ nói xong tiếp tục ăn ngấu nghiến, nói thật, khấu nhục ngon thế này cho dù là ở Trường An một nghìn ba trăm năm sau, y cũng chẳng thể ăn được.
Đợi vân Sơ ăn hết bát khấu nhục, uống hết vò thuốc sát trùng giả mạo, chủ quán kiêm trù tử đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân Vân Sơ, cầu xin tha tội.
Vân Sơ bóp tay răng rắc, ta không tính toán ngươi học trộm tài nghệ nhà ta, nhưng mà con mẹ nó ngươi quá trơ trến rồi, học xong thì dùng phải khéo chút, mở ngay quán ăn bên cạnh, muốn trêu lão tử à? Cái loại này cứ tẩn một trận mới có thể bỏ qua được, nếu không dễ dàng cho hắn quá. Nhưng Vân Sơ vừa mới giơ chân lên thì phát hiện ra gương mặt kinh hoàng của Ân Nhị Hổ, còn tưởng có nhân vật ghê gớm nào đó tới, y xoay người nhanh như chớp ứng phó, ai dè ...
" Sớm nghe nói Vân gia ngươi ở Trường An hống hách ngạo ngược quen rồi, trước nay lão đạo không tin, cho rằng ngươi có một trái tim thương người, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết rằng lời đồn ngoài phố chợ quả không sai..."