Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1731 - Q7 - Chương 257: Phản Phác Quy Chân. (2)

Q7 - Chương 257: Phản phác quy chân. (2) Q7 - Chương 257: Phản phác quy chân. (2)Q7 - Chương 257: Phản phác quy chân. (2)

Lão thần tiên phẫn nộ tới râu tóc dựng đứng co chân đá, Vân Sơ không dám né tránh cũng không giám phản kháng, còn phải đưa cái chân trái ra trước để lão thần tiên tiện đá, như thế không tới mức đá trượt mà ngã.

Mặc dù tuổi đã cao, nhưng lão thần tiên vẫn còn khỏe lắm, liền một lúc đá Vân Sơ bảy tám cái mới rống lên:" Bí phương đúng là xuất phát từ Vân thị ngươi, ngươi liền một tay che trời không để cho người khác làm kiếm sống à?"

" Người ta bỏ công sức ra để học, học xong chỉ nuôi được gia đình, một món tài nghệ nuôi sống mấy chục người, đây là chuyện tốt nhường nào, nhà ngươi thiếu tiền à?

" Tiền của nhà ngươi ở sở giao dịch đã nhiều như núi như biển rồi, vậy mà còn muốn tranh luận với người ta ở bát thịt dùng nuôi gia đình sao?"

Mấy lời này đúng là vô lý, nếu như là do hoàng đế nói ra, Vân Sơ nhất định cùng hoàng đế nói về vấn đề bản quyền, huống hồ y đâu định giữ rịt lấy, chẳng qua là tên trù tử kia quá kho ưa. Chỉ là bây giờ người nói những lời này là Tôn Tư Mạc, Vân Sơ chỉ có thể liên tục vâng dạ, đến một câu phản bác cũng không dám nói.

Nếu nói tới vấn đề bản quyền, Tôn Tư Mạc mới là người bị tổn thất lớn nhất, người †a còn ngang nhiên khoe ra kia kìa.

Đá xong, giáo huấn Vân Sơ xong, lão thần tiên liền đỡ tên trù tử béo lên, còn phủi dấu chân Vân Sơ để lại trên vai hắn, an ủi:" Sau này cứ yên tâm mà bán khấu nhục của ngươi, tốt nhất là ngươi chèn ép chết cái nhà bên cạnh, nếu y còn dám tới kiếm chuyện với ngươi thì nói với lão đạo, lão đạo sẽ xử lý y."

Vân Sơ thê, cú đá kia của y còn chưa dùng sức, nhưng tên trù tử béo lại khóc trước mặt lão thần tiên như trẻ nằm nôi, nghe hắn khóc, ai cũng nghĩ Vân gia phải hiếp đáp hắn ghê gớm lắm, thế là nhanh chóng có cả một đám đông vây quanh bàn tán.

Lão thần tiên nhìn quanh, phát hiện có không ít trù tử buộc tạp đề, lớn giọng nói:" Sau này nếu ai thấy mình học được tài nghệ rồi, muốn mở quán thì mở quán, không cần phải để ý tới bí phương nhà ai, nếu các ngươi đã học được rồi thì đó là bí phương nhà ngươi, trông cho kỹ, đừng để đám tài chủ cướp mất."

" Trấn quân đại tướng quân, ngài nói xem có đúng không?"

Vân Sơ thấy lão thân tiên lúc này không nên lấy quan chức của y ra nói, phiêu ky tướng quân trên trấn quân tướng quân là Lý Tích đã chết rồi, phụ quốc đại tướng quân cũng chết gần hết, hai vị chưa chết là Trình Giảo Kim và Tô Định Phương bị tước đoạt hết quân chức. Bây giờ Trấn quân đại tướng quân y chính là người có quân chức cao nhất ở Đại Đường.

Cơ mà y bị lão thần tiên mắng như con cháu, còn trấn quân đại tướng quân cái mẹ gì nữa, ngay cả một đám trù tử còn chẳng trấn áp được, thậm chí còn bị người ta vặt lông.

" Lão thần tiên nói đúng lắm, nói đúng lắm, các ngươi cứ thoải mái mà mở, càng nhiều càng tốt."

Tôn Tư Mạc lại lần nữa nói với tất cả mọi người:" Các ngươi cũng đừng có suốt ngày nghĩ mấy cái trò bàng môn tà đạo, chỉ cần làm món ăn thật ngon, khách sẽ tự nhiên mà tới, tiền tài cũng tự nhiên mà tới, làm ngươi lương tâm quan trọng nhất."

Vân Sơ tai nghe một đám đầu bếp "vâng ạ",' nhất định ạ' thì biết ngày tháng khó khăn của Nhà ăn lớn sắp tới rồi, thị trường ẩm thực của Trường An nhất định sẽ nghênh đón một cơn bão tố, đồng thời rơi vào cuộc cạnh tranh khốc liệt như Chiến Quốc.

Mọi người quỳ bái, Tôn Tư Mạc rời quán ăn, Vân Sơ vội đi theo, nghe thấy ông nói:" Trả tiền cơm rượu cho người ta."

Vân Sơ móc từ trong ống tay áo ra một quả vàng ném cho tên trù tử béo mặt mày đắc ý:" Lãi cho ngươi rồi."

Không đợi cho tên trù tử béo kịp hớn hở, lão thần tiên cau mày quát:" Trả tiền thừa"

Ân Nhị Hổ nãy giờ phẫn nộ tới sắp nổ tung cướp lấy quả vàng, ném mấy đồng tiền vào mặt tên trù tử béo ... Lão thần tiên đi trước, Vân Sơ theo phía sau vừa đi vừa lải nhải:" Khấu nhục là món ăn nhiều mỡ, lão thần tiên không thích hợp ăn, ăn quá nhiều, sẽ làm ảnh hưởng tới huyết quản."

Lão thần tiên chợt dừng lại, quay đầu nhìn Vân Sơ:" Lão đạo sắp trăm tuổi rồi."

Vân Sơ tức thì cười nịnh:" Lão thần tiên còn trẻ lắm."

" Vị trí đứng dưới một người trên vạn người cũng không dễ làm nhỉ?"

" Đệ tử còn chưa đạt tới tâm cao đó."

Tôn Tư Mạc chẳng thèm để ý tới lời phế thải của Vân Sơ, thở dài:" Con người ấy, thế nào cũng phải biết sợ cái gì đó, nhất là tới vị trí như ngươi, thêm một phần sợ hãi, là thêm một phần chu toàn."

" Chuyện hôm nay ngươi chớ trách lão đạo, lão đạo biết ngươi oan ức, nhưng thế tốt hơn, đã có quá nhiều người Trường An sợ hãi, kính phục ngươi rồi."

" Chớ nên quá cường thế, sau này nên để cho nhiều người thấy có thể bắt nạt được ngươi."

Vân Sơ khit mũi:" Chuyện này liên quan gì tới đệ tử."

Tôn Tư Mạc vung tay bợp đầu Vân Sơ:" Cúi cái đầu ngươi xuống một chút, lão đạo biết mục tiêu của ngươi, muốn đạt thành mục tiêu đó, ngươi nên học cách phản phác quy chân, rời khỏi vị trí cao vời của ngươi, bớt quan tâm tới chuyện của những kẻ đứng trên tầng mây, hành tẩu nhân gian nhiều một chút, Trường An mà ngươi muốn ở nhân gian kìa."

Với địa vị của Vân Sơ bây giờ mà nói, y đã không có nhiều vật tham chiếu để học tập nữa, may mà Tôn Tư Mạc đã làm thần tiên lâu rồi, tự có kiến giải của mình về vấn đề địa vị quá cao, Vân Sơ chuẩn bị vui vẻ nghe theo.

" Khi địa vị cao tới mức nhất định rồi thì chẳng làm được gì cả, binh pháp có nói, kẻ không biết mưu tính toàn cục, không thể mưu tính một vùng. Thế nhưng làm việc thì không thể như thế, kẻ chỉ mưu tính toàn cục thì không làm được việc gì thực chất..."

Vân Sơ thấy đây là lời vàng ý ngọc. Lão thần tiên là người tham ăn, Vân Sơ theo ông đi khắp cả con phố ẩm thực, ăn tới bảy tám món, khi lão thần tiên tuốt râu ăn hết mảnh vụn cuối cùng mỉm cười nói:" Khói lửa nhân gian luôn ấm lòng người nhất."

Khi đi ngang qua một quán ăn chuyên ván lòng lợn, nhìn tấm biển có dấu hiệu hồ lô, hỏi:" Cái này có thực sự do lão thần tiên làm ra không?"

Tôn Tư Mạc gật đầu:" Không phải thì cũng phải, con người sống gian nan, chỉ cần là thứ không có độc, lại có thể no bụng thì không cần kiêng ky gì, cứ thử đưa vào món ăn. Nói ra người ta dùng dấu hiệu hồ lô đó, còn là lão đạo kiếm được công đức từ người ta."

Vân Sơ thấy lão thần tiên nói phải lắm, con người trên mảnh đất này xưa nay kiếm miếng ăn chẳng dễ, thế nên mới coi thức ăn quý như mạng, mới thông qua các loại thử nghiệm nấu nướng, biến thành cái thực đơn lớn có muôn hình vạn dạng...

(*) Giờ hiểu tại sao quyển này gọi là thải vân chi thượng, trên tầng mây màu rồi.
Bình Luận (0)
Comment