Q7 - Chương 258: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (1)
Q7 - Chương 258: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (1)Q7 - Chương 258: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (1)
Tôn Tư Mạc là người sái thoát, ăn no bụng rồi, bán luôn cả Vân thị, sau đó xoa cái bụng dẫm lên tuyết trắng phiêu diêu mà đi, chẳng thèm để ý Vân Sơ nói muốn chuẩn bị xe ngựa cho ông.
Theo bản ý của ông cụ thì Vân Sơ muốn thành tựu cho Trường An thì phải dung hòa vào Trường An, để hai thứ hòa quện vào nhau như quan hệ cá và nước mới có thể hỗ trợ nhau. Có điều Vân Sơ định tiến thêm một bước nữa, biến mình thành giọt nước, hòa vào cái ao lớn Trường An.
Cho nên khi Vân Sơ từ cuối con đường ẩm thực về, nhìn đám trù tử lớn nhỏ cướp mất bí phương của Nhà ăn lớn, trở nên vô cùng tức giận, giận nhưng lại chẳng thể làm được qì.
" Làm món khâu nhục của nhà ngươi cho ngon vào, lần sau lão tử mà ăn không đúng, sẽ đích thân đập cái quan của nhà ngươi."
" Nhà ngươi làm cừu nguyên nồi thì cho thêm nhiều thịt cừu vào, chỉ có một chút thịt như thế thì ai ăn."
" Mì thịt băm của nhà ngươi làm còn chưa đúng..."
Một đám chủ quán nghe Vân Sơ phát ra tiếng gầm rú trong bất lực, kẻ nào kẻ nấy tỏ ra vô cùng cung kính, nhưng trong mắt không giấu được niềm vui. Đoán chừng chẳng cần đợi tới ngày mai, chuyện Vân Sơ bị lão thần tiên đá sẽ truyền đi khắp Trường An.
Nếu như lão thần tiên đã lên tiếng rồi, cho phép bách tính sử dụng bí phương của Vân thị, mà Vân thị là quan viên đỉnh cấp, huân quý đỉnh cấp, phủ hào đỉnh cấp của Trường An, vậy thì nếu dùng bí phương của nhà phú hào, huân quý, quan viên khác chắc cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng đâu.
Dù sao đó là lời lão thần tiên nói mà, người Trường An thích nghe lời ông cụ lắm.
Về tới nhà Vân Sơ cũng xoa cái bụng tròn căng, lão thân tiên ăn được là bao, lại không cho để thừa, nên Vân Sơ phải gánh hết, dựa vào lưng ghế uống nước sơn tra tiêu cơm.
Ngu Tu Dung quả nhiên đã biết chuyện, giận dữ tới tìm Vân Sơ:" Lão thần tiên sao có thể như thế được chứ?"
Trái bới bộ dạng tức giận khi ở ngoài, lúc này Vân Sơ cười vui vẻ:" Lão thần tiên còn ăn khỏe lắm, sống thêm chục năm nữa không phải vấn đề."
" Lão thần tiên tất nhiên sống lâu trăm tuổi, ý thiếp là, nếu trù tử nhà chúng ta đều chạy hết thì sau này còn kinh doanh nhà ăn lớn thế nào được chứ?"
" Chú ý, nói người khác sống lâu trăm tuổi là lời khen, lão thần tiên đã trăm tuổi rồi, nàng nói như thế là thành câu chửi người đấy."
Ngu Tu Dung dậm chân nói:" Thiếp đang nói chuyện Nhà ăn lớn mà."
Vân Sơ lườm Ngu Tu Dung một cái:" Mười mấy hai mươi năm rồi Nhà ăn lớn không cải tiến thực đơn, có đóng cửa cũng là đáng đời."
Ngu Tu Dung nói:" Nhưng thực đơn đó là do phu quân đích thân soạn ra."
" Đã bao giờ ta nói bí phương do ta định ra là không thể sửa đổi chưa? Chỉ cần nghĩ ra được thứ ngon hơn, tốt hơn là lập tức phải vứt đi cái cũ..." Nói tới đó Vân Sơ nhận ra hàm ý khác trong lời lão thần tiên rồi, cái bóng của y quá lớn, cho nên thứ y định ra, trong nhà không dám sửa đổi, nếu cấm cản luôn bên ngoài dùng, trăm năm sau vẫn như thế, chính nhà mình đi vào lối mòn:
Chuyện này rốt cuộc từ bao giờ? Vân Sơ không nhận ra, chẳng lẽ y thực sự đứng trên cao, tâm nhìn ở trên mây trời, không thấy thứ dưới chân nữa.
Khó tránh được, địa vị y quá cao, quá nhiều việc phải giải quyết, sao có thể cân bằng mọi chuyện, lâu lắm rồi y chưa tới Nhà ăn lớn, trong đầu toàn tính toán bố cục, đôi lúc thực sự nhớ ngày tháng đơn thuần trước kia, nắm tay Vân Na đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ...
Có được thì có mất, sự đời là thết
Cung Thượng Dương, Hoành Thành Lạc Dương, thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng đã thấy phần nào khí sắc mùa xuân, không tuyết rơi liên miên như Trường An. Kỳ thực năm nay Lạc Dương gần như không có mùa đông.
"Ngươi nói là nay Vân Sơ ngay cả sản nghiệp của mình ở Trường An cũng sắp không giữ nổi nữa à?"
Vũ Mị nằm nghiêng người trên giường, Xuân ma ma ra sức bóp chân cho nàng, vóc dáng cao lớn, bình thường nàng cũng ưa hoạt động múa kiếm, cưỡi ngựa, muốn bóp chân nàng thoải mái phải rất tốn sức.
Công việc này chỉ có Xuân ma ma làm được, đám cung nga, nữ quan khác không dám làm, sợ quá tay làm hoàng hậu bị đau, không giữ được cái mạng.
Vũ Thừa Tự được hoàng hậu triệu tới Lạc Dương, hiện đang nói tới chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Trường An, để hoàng hậu có được nhận thức chân thực nhất về Trường An.
Trường An vừa trải qua cuộc tắm máu, Vũ Mị tuy nhận được vô số tình báo rồi, nhưng nàng vẫn muốn tận tai nghe người ở Trường An nói về chuyện này.
Có điều Vũ Thừa Tự vừa nói tới Vân Sơ liền lạc đề, nhắc tới chuyện xui xẻo của Vân thị gần đây lại càng cao hứng:" Thiên hậu có điều chưa biết, Vân Sơ coi chuyện kinh doanh thuốc sát trùng với Nhà ăn lớn như báu vật vậy, kết quả bị Tôn Tư Mạc đá mấy cái giữa phố, thế là đám trù tử trong Nhà ăn lớn, rồi đám công tượng chưng cất thuốc sát trùng, đều có ý đồ ra tự lập."
" Bây giờ những món ăn ngon vốn chỉ tới Nhà ăn lớn của Vân thị mới ăn được đã truyền ra khắp Trường An, bất kể là vào quán ăn nào, cũng có thể tìm thấy món ăn trong thực đơn của Nhà ăn lớn. Còn về phần thuốc sát trùng vốn dùng rượu mạnh chưng ra đã không còn là bí mật gì nữa, từu phường có tư cách đều đang làm, có tửu phường còn làm ra được thuốc sát trùng còn tốt hơn Vân thị."
" Vân Sơ tác chiến ở tây nam hơn hai năm, lại ở Lạc Dương nửa năm, chẳng những không làm sản nghiệp Vân thị tăng lên, mà tình hình càng tệ. Từ làm giấy, in sách, làm lò sắt, Nhà ăn lớn, Khách sạn lớn, cơ bản đều bị người Trường An chiếm mất hết rồi."
" Thần cứ tưởng rằng Vân Sơ chuyến này về sẽ chấn chỉnh lại, đoạt về những sản nghiệp bị cướp mất của Vân thị. Kết quả là Vân Sơ bị Tôn Tư Mạc mắng một trận như thế ngay giữa chốn đông người, sản nghiệp Vân thị suy bại đã ở ngay trước mắt." Vũ Mị không tin lắm:" Vân Sơ chẳng phải ở Trường An chẳng khác nào phật sống muôn nhà à? Vì sao người Trường An không biết cảm niệm ân đức của Vân thị?"
Nói chuyện này Vũ Thừa Tự vui lắm, nói cho cùng ba lần bị Vân Sơ đánh thừa sống thiếu chết, bảo thù oán y thì không dám, cứ nhìn Vân Sơ gặp họa thì hắn chắc chắn muốn thấy:" Kỳ thực báo cáo lên triều của đám ngự sử ngôn quan ít nhiều có sai sót, bọn họ muốn miêu tả Vân Sơ một tay che trời ở Trường An, mua chuộc lòng người, giả nhân giả nghĩa, kéo bè kéo cánh, thực ra không phải."
" Vân Sơ trước nay quản lý Trường An luôn vô cùng thô bạo, hơi chút là đánh đạp người ta, nhà lao của huyện Vạn Niên trong miệng bách tính gọi là Hang Hổ."
"Mặc dù Vân Sơ đưa ra nhiều chính sách có lợi cho bách tính, nhưng trừ khi y tận tay phát tiền cho bọn họ, bách tính chỉ sợ y, hận y chứ làm gì có chuyện ân đức gì."
" Có điều Vân Sơ nói lời giữ lời vẫn là chiêu bài vàng không đổ, lời y nói vẫn có người tin nghe, song chỉ là chuyện lợi ích, không phải ân đức."