Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1733 - Q7 - Chương 259: Sống Bằng Tình Nghĩa Chẳng Dễ Dàng. (2)

Q7 - Chương 259: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (2) Q7 - Chương 259: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (2)Q7 - Chương 259: Sống bằng tình nghĩa chẳng dễ dàng. (2)

Vũ Mị hừ khẽ:" Lòng tiểu nhân, nghĩa đại nhân, hai thứ này xưa nay không bao giờ trông cậy vào được, chẳng có gì bất ngờ. Vân thị đã từ bỏ chuyện làm ăn ở phía đông phía nam, vậy thương đội của chúng ởđi về phía tây về phía bắc thì sao?"

Vũ Thừa Tự thở dài:" Ưu thế của Vân thị ở Tây Vực quá lớn, chưa nói bọn họ mở đầu đại khai phát phía tây, ở đó có nữ vương Vân Na, địa vị của Vân thị là không cách nào lay chuyển. Còn thương đội ở Mạc bắc thì đều do cựu bộ từng theo y đông chinh tây phạt, sức chiến đấu mạnh mẽ, cho nên vững như núi Thái Sơn."

" Tuy vậy chuyện làm ăn trực tiếp ở Trường An thì đi xuống, mà đây mới là căn cơ của y, thêm vào Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều đã tới Lạc Dương nhậm chức, cho nên theo thần thấy, chỉnh thể thực lực của Vân thị đã suy giảm nhiều."

Hoàng đế khơi lên một trận phong ba lớn, khiến rất nhiều cây cao ở Đại Đường không bị nhổ tận gốc thì cũng gãy đổ, Trường An không trị bị Thụy Xuân tắm máu còn bị Chu Hưng chặt đầu một đống, Vũ Mi không tin trong đó không có những kẻ luôn ngầm câu kết, bè cánh với Vân Sơ. Vân thị lúc này suy yếu là chuyện đương nhiên, chứ không hoàn toàn là điều như Vũ Thừa Tự thấy.

Hai huynh đệ này tuy có tiến bộ không ít, nhưng chung quy thiên phú có hạn, tâm nhìn cách cục không đủ, Vũ Mị thở dài:" Thừa Tự, ngươi là quan lại, nhìn sự việc phải ở góc độ quan chứ không phải thương."

" Ngươi nhìn bằng con mắt thương cổ thì chỉ thấy Vân thị đang nhanh chóng suy bại, nhưng nếu nhìn góc độ quan viên, ngươi sẽ phát hiện, chính vì thương nghiệp Vân thị đi xuống, về chính trị y có không gian phát huy lớn hơn."

"Một Vân thị giàu có xa hoa, sẽ bị người ta căm hận, nhưng một Vân thị bách tính nào cũng có thể bắt nạt lại khiến người ta tôn kính. Chính ngươi nói rồi đấy, Vân thị đối đãi với người khác thô bạo, quyền lực của y ở Trường An lớn tới mức bệ hạ còn phải e sợ, nhưng y không đi giành lại mấy chuyện làm ăn đó, người ta sẽ nghĩ gì? Sẽ giành cho y sự tôn kính."

" Hơn thế nữa Vân Sơ bao năm qua vì Đại Đường lập vô số công lao hãn mã, điểm này không một ai có thể phủ nhận. Khi Vân thị cường thịnh, tất cả mọi người sẽ chèn ép y, cho rằng không thể để Vân thị có thêm vinh sủng nữa, nhưng khi Vân thị suy yếu, các loại công lao của y sẽ hiện ra. Bệ hạ và bản cung sẽ mang tiếng bạc đãi công thần, đối với bọn ta mà nói là vô cùng không thỏa đáng."

Vũ Thừa Tự nghi hoặc:" Ý Thiên hậu là, sau này Vân Sơ sẽ có thêm nhiều lợi ích ở trên triều?"

Vũ Mị lắc đầu:" Ta chỉ cho ngươi thấy một góc nhìn khác mà thôi, rốt cuộc Vân Sơ là kẻ đại gian như trung, hai là thực sự là đại trung đại hiền, chỉ có thời gian mới kiểm nghiệm được, y là nhân vật thực sự chưa tới lúc đóng nắp quan tài chưa thể kết luận."

"Đi đi, sau này tôn kính với Vân Sơ một chút."

Vũ Thừa Tự cúi đầu vâng lại, khom người cáo lui, mới đi được vài bước lại nghe Vũ Mị nói:" Vì sao lần này không kể chuyện huynh đệ các ngươi bị Vân Sơ đánh với bản cung?”

Vũ Thừa Tự ấp úng:" Thần không biết phải nói thế nào?"

Vũ Mị phất tay:" Ăn thêm vài trận đòn nữa là ngươi biết thôi."

Vũ Thừa Tự cúi gằm mặt trời khỏi Cung Chiêu Dương, thực ra lần này Vân Sơ ẩu đả huynh đệ bọn họ, hoàng hậu không có bất kỳ ý chỉ nào là hắn biết, Vân Sơ chẳng cần chịu trách nhiệm gì cả, y thích đánh là đánh rồi.

Rời khỏi Cung Chiêu Dương một cái là Vũ Thừa Tự nhanh chóng bỏ Vân Sơ ra sau đầu, đó là người mà hắn không cách nào đối phó được, cũng là người duy nhất ở cả Đại Đường này, hắn không muốn đối phó. Ăn đòn tuy rất đau đơn, nhưng nghĩ tới huyết án ở Trường An, ăn đòn có là cái gì, chỉ có đứng sau lưng Vân Sơ, hắn mới thấy yên tâm, đây là điều hắn không nói với Vũ Mi.

Tất nhiên chuyện ngày hôm đó bách tính Trường An đồng lòng đối diện với Hoàng Cung được tính cho Ung vương Hiền, rõ ràng như thế còn gì, Vân Sơ ngồi đó bao lâu, bách tính vẫn đi qua đi lại sinh hoạt như thường, đến khi Ung vương Hiền đứng ra, bách tính mới tụ tập sau lưng hắn.

Sau đó Vân Sơ tới Cung Cửu Thành, Lý Hiền hiệu lệnh Trường An tựa hồ đã chứng minh điều đó.

Đó là biểu hiện uy vọng của hoàng gia.

Rất nhiều người hiểu sự thực là gì, giống Vũ Thừa Tự họ không nói ra, bọn họ không ưa gì Vân Sơ, cũng chưa chắc chịu nghe hiệu lệnh của y, nhưng tất cả đều biết, khi nguy hiểm tới, ai có thể trông cậy được, vì thế tất cả ăn ý che đậy chuyện này.

Vinh hoa phú quý của hắn nắm trong tay hoàng hậu, nhưng một khi gặp nguy hiểm, hắn tin tưởng Vân Sơ hơn.

Đó là nam nhân cường đại có thể chống đỡ cả thiên hạ.

Phía trái Cung Chiêu Dương chính là Đông cung Lạc Dương, mặc dù không được hùng vĩ như Cung Chiêu Dương, nhưng lại chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa Đông Cung là cung uyển duy nhất có lượng lớn cây cối và nông điền.

Vũ Thừa Tự ở Cung Chiêu Dương địa thế tương đối cao nhìn xuống, có một cảm giác rất kỳ quái, nơi đó tùng bách xanh xanh đầy sức sống, không giống Cung Chiêu Dương trừ kiến trúc cao lớn ra thì không còn thứ gì cả, giao thoa giữ hai cung uyển như giới hạn giữa sinh và tử.

Cứ thế đứng nhìn Đông cung rất lâu tới khi có một đàn chim từ Đông cung bay lên hắn mới giật mình sực tỉnh, nhìn thêm một cái thật kỹ mới chắp tay sau lưng rời Cung Chiêu Dương.

Vân Na đem một đóa mẫu đơn cực lớn ước chừng trên đầu, đoán chừng hoa còn chẳng đẹp bằng người, nàng đặt mẫu đơn vào giỏ hoa, loại mẫu đơn xuân sơm này cho dù ở Lạc Dương mẫu đơn khắp nơi cũng là thứ hiếm có.

Lý Hoằng thấy Vân Na không thích thì ngạc nhiên:" Hôm qua nàng còn cần, mang tới rồi lại không thích là sao?"

Vân Na quay đầu qua hung dữ nói:" Ta muốn cái gì ngươi không biết sao?"

Lý Hoằng giang tay:" Ta đã cố gắng lắm rồi, nhưng còn không tới, ta biết phải làm sao?"

" Nhất định là liên quan tới chuyện ngươi hoang dâm vô độ." " Nàng không được đổ oan cho người khác như thế, ta đường đường là thái tử, hiện giờ chỉ có hai nữ nhân là nàng và Bùi Uyển Oánh, đã thành trò cười ở Đại Đường rồi, nàng còn vu không ta hoang dâm. Trong thời gian nàng ở Lạc Dương, mười ngày thì hết tám là ta ở chỗ nàng, nếu nói tới hoang dâm, cũng là hoang dâm cùng nàng."

Vân Na tóm lấy cổ áo Lý Hoằng:" Cho dù ngươi nói đúng, vì sao Bùi Uyển Oánh lại có thai mà bụng ta lại không có gì cả? Hai ngày trước gặp hoàng hậu, hoàng hậu còn cảnh cáo ta, không cho phép ngươi mưa móc chia đều, phải sinh ra ít hoàng tử."

Lý Hoằng bất lực:" Chúng ta còn trẻ, không vội cần con cái, ngoài ra ta không muốn có nhiều con cái, năm ba đứa là đủ rồi. Nàng không có thai được, đoán chừng là do nàng sốt ruột, nàng bình tĩnh lại, con cái sớm muộn cũng có."

Vân Na buông Lý Hoằng ra, khẽ thở dài.

Lý Hoằng thấy tinh thần Vân Na sa sút, nhỏ giọng an ủi:" Đợi trời ấm hơn, chúng ta tới Long Môn..."

Vân Na gật đầu, tình cảm Lý Hoằng giành cho nàng chưa từng giảm đi chút nào, không có con là do vận khí mình không tốt, hoặc có thể nói là do thời gian qua lo lắng cho vận mệnh cả nhà ca ca.

Nếu mình có thể sinh thêm một đứa con nữa sẽ để nó ở lại Trường An.
Bình Luận (0)
Comment