Q7 - Chương 260: Khiêu chiến ác quỷ. (1)
Q7 - Chương 260: Khiêu chiến ác quỷ. (1)Q7 - Chương 260: Khiêu chiến ác quỷ. (1)
Lý Hoằng vỗ về Vân Na xong thì vội vàng tới viện tử Hứa Kính Tông cư ngụ, lão già cuối cùng cũng sắp chết rồi, ông ta hưởng hết số trời mà đi, điều này làm Lý Hoằng thấy ông trời đúng là bất công.
Chưa nói cái khác, riêng việc những năm qua Hứa Kính Tông giúp mình đưa ra những chủ ý xấu sinh con không lỗ đít, loại người này phải phơi xác đồng hoang mới đúng. Thế nhưng ông ta cứ kiên cường sống tới 85 tuổi, tới tận gần đây mới có dấu hiệu đèn cạn dầu.
Lý Hoằng vừa mới đi tới cổng viện tử đã nghe thấy tiếng khóc vang động đất trời của tộc nhân Hứa thị từ bên trong truyền ra, hắn liền dừng chân.
Lát sau có một nội thị vội vàng chạy ra, thấy Lý Hoằng đứng ở đó, bò ra đất khóc to:" Điện hạ, thái phó hoăng rồi."
Lý Hoằng thở dài:" Hậu táng!"
Nói xong liền xoay người đi luôn, tâm quan trọng của Hứa Kính Tông là ông ta còn sống, ông ta sống giúp ích rất nhiều cho danh tiếng lễ hiền đãi sĩ của thái tử. Bây giờ ông ta chết rồi, tài nguyên chính trị của ông ta đã bị Lý Hoằng lấy hết, tang lễ thì hẳn người Hứa thị đã an bài xong, không thích hợp đầu tư quá nhiều nguồn lực vào trong đó.
Thái phó Hứa Kính Tông chết rồi, học sinh như hắn phải đau khổ vài ngày, cho nên Lý Hoằng không đợi thời tiết ấm lên đã dẫn Vân Na tới Long Môn vì vị lão sư Hứa Kính Tông này mà tụng kinh cầu phúc.
Như thế còn kiếm được thanh danh tốt tình cảm sâu nặng.
Trên đời này hết thảy mọi thứ như đều đã được trời cao định sẵn vậy, bất kể chuyện gì cũng được an bài vừa vặn, có người chết đi thì phải có người sinh ra. Lo lắng duy nhất của Lý Hoằng là nếu như Vân Na có thai ở thời gian này sinh ra một đứa con âm hiểm như Hứa Kính Tông thì làm sao?
Tuyết ở Trường An vẫn còn rơi, rơi liền nửa tháng trời, may là tuyết không lớn, cho nên không tạo thành tai họa, đây là dấu hiệu đáng mừng, từ quan phủ tới bách tính đã tích cực chuẩn bị cho vụ mùa bội thu năm sau để bù lại một năm thất bát vừa rồi.
Đúng lúc ấy lại có một tin không hay.
Vân Sơ cau mày xem văn thư Lỗ Tú đưa tới, mất nửa ngày trời mới dùng đốt ngón tay gõ bàn:" Trường An bây giờ còn có người bị chết rét à? Hơn nữa liên một lúc chết rét 67 người?"
Lỗ Tú đã theo Vân Sơ một thời gian rồi, cho nên hắn hiểu rằng, khi huyện tôn gõ bàn tức là trong lòng đang rất phẫn nộ, dùng động tác đó để kiềm chế bớt.
Nói ra cũng phải, con người chết rét thì nguyên nhân chính là do đói, ở Trường An này, ngươi xin tiền có lẽ không ai cho, nhưng nếu xin ăn thì vẫn có thể no bụng, kể cả là thức ăn thừa trong các nhà hàng quán cơm cũng quá đủ no rồi, vì thức ăn ở đó có mỡ.
Vân Sơ chưa từng nghe nói một người bình thường ăn no lại còn chết rét, ở Trường An này cho dù không có phòng sưởi ấm, có thể tới phòng lớn của mẫn cô viện ở tạm một đêm. Còn nếu không thì người Trường An đều biết một điều, kiếm ổ gấu khoang, ngủ cùng chúng có thể trải qua được cả mùa đông lạnh giá, đám gấu đó rất thân thiện.
Cho nên bị chết rét 67 người nhất định là có vấn đề.
Lỗ Tú cau mày:" Hạ quan cũng nghĩ không thông, Trương huyện úy đã phát động người bất lương đi điều tra rồi, bao nhiêu người chết như thế, nhất định sẽ có manh mối, muộn nhất là hôm nay sẽ có đáp án."
Vân Sơ không vì vậy mà bớt giận:" Nguyên nhân là do chính lệnh không thông, nếu là trước kia, nếu như có người mệt mỏi ngã gục trong tuyết, sẽ được người bất lương tuần đêm phát hiện ra. Làm sao có thể để nửa đêm giao ban không phát hiện ra một người chết rét nào, vậy mà giờ lại liền một lúc tìm ra 67 thi thể?"
" Gọi bất lương soái trực đêm hôm qua tới đây gặp ta."
Lỗ Tú vừa mới đi thì Trương Giáp đã mang theo cả hơi lạnh vào quan giải của Vân Sơ, còn chưa kịp thở lấy hơi đã vội vàng nói với Vân Sơ:" Huyện tôn, người chết rét đều tới từ Hoàng Thành, đám khốn kiếp trong Hoàng Thành thấy có người chết rét liền nửa đêm mở cổng nối liền Dịch Đình Cung với phương Tu Đức, đem thi thể ném ra ở cửa mấy phường thị để hãm hại chúng ta."
Ra là thế, Vân Sơ cười lạnh, người duy nhất có thể mở cổng phụ của Hoàng Thành vào lúc nửa đêm là hoàng môn thị lang Trần Chính:" Chỉ Trân Chính có quyền lực này thôi, vì che giấu trong Hoàng Thành có người chết rét mà dám mở cổng Hoàng Thành vào giữa đêm, đúng là tự tìm đường chết."
"Trương Giáp, ngươi đem 67 người chết rét này đưa tới Hoàng Thành cho ta."
Trương Giáp chắp tay vâng lời, còn nói nhỏ:" Huyện tôn, người chết đều là tội tù tới từ Dịch Đình Cung."
Vân Sơ nghe vậy thì trầm mặc, nếu như vậy thì tính chất vấn đề khác hẳn rồi, rốt cuộc là có thù hận tới mức nào mà lại phải nhổ tận gốc như thế:" Ngươi báo chuyện này với Chu Hưng, để hắn xử lý."
Chu Hưng đang chuẩn bị kết thúc công việc ở Trường An về triều, được Trương Giáp báo tin thì phẫn nộ tột cùng.
Hắn cho rằng chết 67 người này là có kẻ đang khiêu chiến tính công bằng chấp pháp của hắn.
Có tội thì chặt đầu, vô tội thì phóng thích, kẻ liên lụy thì tước hộ tịch đưa tới Dịch Đình Cung, đó chính là luật pháp của Đại Đường. Chu Hưng chẳng những cố gắng hết mức để đối xử phạm nhân công bằng, còn cần nhắc rất kỹ càng mới đưa ra phán xét.
Hắn cho rằng, những người mà bị mình trừng phạt là đã phải gánh tội tương ứng rồi, sấm sét qua đi, phải là lúc mưa móc hạ xuống, người chết thì đã chết, người còn sống tiếp nhận trừng phạt xong, được tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Bây giờ lại có kẻ cho rằng hắn chấp pháp bất công, giết 67 người không nên giết, đó là lời khiêu chiến với uy nghiêm của pháp luật Đại Đường, cũng khiêu chiến uy nghiêm của hắn.
Vì thế Chu Hưng dẫn tấu lên triều bẩm báo chuyện này, đồng thời trì hoãn chuyện quay về, quyết làm cho rõ kẻ lớn gan kia là ai.
Không thể nói mỗi lần Chu Hưng đồ sát thì không có người vô tội liên lụy, nhưng Vân Sơ tin lần này hắn đồ sát, hẳn không có ai vô tội.
Hoàng Thành nằm ngoài chức phận của Trường An, trong thành Trường An có rất nhiều sản nghiệp không hay ho gì liên quan tới Hoàng Thành, ví như phường Tu Đức. Cái phường có tên gọi rất hay ho đó chính là nơi mua bán nhân khẩu lớn nhất Đại Đường.
Đám buôn người bình thường chỉ có thể bán Tân La tỳ hay Tân La tỳ giả mạo, cùng một ít Bồ bát man quý giá, một ít Côn Lôn nô giả mạo, làm ăn lớn thậm chí có thể mang Oa nô ra bán làm sức lao động.
Còn đám người Dịch Đình cung, chẳng có cái gì chúng không dám bán, không chỉ bán tội tù, ngay cả cung nữ của Dịch Đình cung bọn chúng cũng dám bán, chỉ cần cái giá hợp lý, có lẽ chúng bán luôn cả bản thân, chẳng qua không ai thèm mua trăm cân thịt thối của bọn chúng.
Đó là nơi vô nhân tính nhất Trường An.