Q7 - Chương 261: Khiêu chiến ác quỷ. (2)
Q7 - Chương 261: Khiêu chiến ác quỷ. (2)Q7 - Chương 261: Khiêu chiến ác quỷ. (2)
Vân Sơ ngứa mắt với cái chợ nô lệ đó lâu rồi, y muốn phá cái chợ đó, cải tạo lại phường Tu Đức, nhiều lần muốn thông qua luật pháp ngăn cấm chuyện này, y dâng tấu lên hoàng đế, đáng tiếc, bất kể là hoàng đế, hoàng hậu hay là văn võ toàn triều, họ đều cho rằng đó là chuyện bình thường, không cần Vân Sơ lắm chuyện.
Dịch Đình Cung quản hạt trên một vạn hoạn quan và cung nữ, trong đó đại đa số là tội nhân sau khi bị xét nhà diệt tộc thì đưa tới phục địch, đông người như thế nên bình thường thiếu vài người, chết vài người không phải là chuyện lớn, chẳng ai truy cứu.
Lần này sở dĩ liền một lúc chết 67 người, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là có người muốn những người đó chết nên chấp nhận bỏ ra giá cao, cái giá này vượt qua giá bán tội tù, cho nên mới xảy ra chuyện một loạt như vậy.
Vân Sơ rất muốn biết rốt cuộc là ai, ngay cả những người đã thấp kém tới ngang với bùn đất rồi mà cũng không chịu bỏ qua cho họ, loại người này nhất định phải tìm cho ra, cần giết thì phải giết.
Buổi chiều cùng ngày, khi Vân Sơ và Vũ Tam Tam đang trao đổi với nhau chuyện xuất hiện suối phun ngầm xuất hiện ở mấy phường trong huyện Trường An thì thấy Hoàng môn thị lang Trần Chính tới. Người này rất béo, chỉ đi thôi mà đã thở hồn hển rồi, trông có vẻ rất yếu, trời lạnh như thế mà tên này cứ dùng khăn tay chấm mồ hôi suốt, vừa thấy Vân Sơ là oán trách:" Quân hầu, ngài phải quản Chu Hưng đi chứ, Hoàng Thành vừa mới gặp nạn, bây giờ cho hắn vào Hoàng Thành, lòng người sẽ bất ổn”
Không ngờ tên khốn này dám tới tìm mình trước, Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Lão Trần, ngươi muốn kiếm tiền thì mặc kệ ngươi, nhưng ngươi có thể suy nghĩ một chút tới nhân tính khi kiếm tiền được không? Loại tiền này kiếm nhiều để sinh con không có lỗ đít à?"
Trần Chính chẳng coi vào đâu:" Mỗ gia sinh mười một nam, bảy nữ, đứa nào cũng bình thường, không cần quân hầu nhọc công. Dịch Đình Cung bán tội tù từ thời khai quốc, đây là điều được luật pháp cho phép!" " Tiền tài thu về không vào túi Trần mỗ, đa phần là để triều đường dùng, ngài có nhớ chùa Đại Từ Ân ở ngay phía sau nhà ngài không?"
Vân Sơ hừ mũi:" Liên quan gì tới chùa Đại Từ Ân, tòa quốc tự đó do người nội thị tỉnh quyên tặng đồ cũ, thêm vào tài sản riêng của bệ hạ mới xây dựng lên."
Trần Chính nhìn thẳng Vân Sơ:" Ngài tin à?"
Vân Sơ nghiêm túc nói:" Chính miệng bệ hạ nói với ta, ngươi có ý kiến khác sao?"
Trần Chính hít sâu một hơi, chỉ vào tháp Đại Nhạn:" Chỉ riêng tòa tàng kinh tháp đó, quân hầu biết giá xây dựng tới mức nào không?"
Vân Sơ bình thản nói:" Chẳng qua là dùng ít gạch xanh với một ít lao lực, xây dựng năm Vĩnh Huy thứ ba, giá không quá 1000 quan. Năm đó xây dựng tháp Đại Nhạn, quan phủ trưng dụng dân phu, cho nên tiền xây dựng xây dựng còn ít hơn."
Gương mặt mỡ màng của Trần Chính lạnh dần, hắn sao không hiểu ra hàm ý trong lời của Vân Sơ:" Được, được, quân hầu nói sao thì là như vậy, chỉ hi vọng sau này quân hầu chớ quên lời mình nói hôm nay."
" Quan phủ vốn liền một thể, quan lại bảo vệ nhau là thông lệ, mỗ gia trước nay chưa có hành vi gì quá đáng, quân hầu lại thấy chết không cứu, vậy thì mong quân hầu luôn luôn thuận lợi, đừng bao giờ gặp phải tai họa gì."
Nghe Trần Chính nói thế, Vũ Tam Tư ngay lập tức kéo ghế ngồi tránh đường, hắn đang suy đoán xem tên béo phải tới 300 cân này nếu bị Vân Sơ đá một phát, liệu có xô vỡ cửa sổ bay ra ngoài hay không?
Hắn không nghi ngờ gì chuyện Trấn Chính bị đá, mà là phần có bay nổi không kìa.
Nhưng Vũ Tam Tư nghĩ nhầm rồi, Vân Sơ rời chỗ không phải để đánh Trần Chính mà lại tỉ mỉ giúp tên béo như lợn đó chỉnh lại trang phục thùng thình, nhìn từ trên xuống dưới một lượt mới hài lòng:" Hoàng Thành liền một lúc chết vạn người, tuy nói rà do Thụy Xuân và Chu Hưng phụng hoàng lệnh để làm, nhưng ngươi cho rằng cao quý như bệ hạ, làm việc này xong cũng không cần cho thiên hạ một lời giải thích nào à?"
" Lấy đầu Thụy Xuân ra giao dịch thì không thích hợp, bệ hạ hiện vẫn cần hắn, cái đầu Chu Hưng không lớn không nhỏ bao năm qua lại tích oán rất nhiều, giết hắn xoa dịu lòng người là lựa chọn không thể tốt hơn ... Nhưng đột nhiên ta phát hiện ra, vị hoàng môn thị lang chính tứ phẩm ngươi còn tốt hơn nữa đấy, to thế này đủ bịt những cái miệng ồn ào ngoài kia."
Trần Chính càng nghe càng tái mặt, định nổi giận thì Vũ Tam Tư ở bên âm u nói:" Huyện tôn, gia quyến Trần thị lang cũng sẽ bị đưa vào Dịch Đình Cung phải không, hạ quan mới tới Trường An, gia trạch trống không chưa có mấy hạ nhân, hay là ..."
Vân Sơ hào phóng phất tay:" Loại chuyện nhỏ này cứ tìm Chu Hưng là được."
Trân Chính cuồng nộ tóm lấy cánh tay Vân Sơ rống lên:" Vân Sơ, ngươi muốn chết!"
Vân Sơ bị nắm tay chẳng có chút phản ứng nào, lạnh nhạt nói:" Liên quan gì tới ta, chẳng lẽ người dưới bản quan muốn mua vài tội tù làm nô phó, hoàng môn thị lang ngươi chút thể diện đó cũng không chịu à?"
" Ngươi ngươi ...' Trần Chính cũng xuất thân võ tướng, năm xưa nổi danh tính tình tàn bạo, nay nhiều năm không tác chiến, người khác thì chỉ mọc thịt đùi, hắn thì toàn thân toàn là thịt, cái gan của võ tướng sớm bị tiêu hao không sót chút nào trong ổ ôn nhu ở Dịch Đình Cung rồi:
Đánh nhau với người như Vân Sơ à, hắn còn không dám có ý nghĩ đó ấy chứ, tóm lấy cánh tay Vân Sơ chỉ là phản ứng tức giận theo bản năng thôi, hậm hực buông cánh tay ra, giận dữ bỏ đi chẳng chào hỏi, lần này hắn đi rất nhanh.
" Còn tưởng rằng quân hầu sẽ đánh hắn một trận." Vũ Tam Tư có chút u oán, trách Vân Sơ đối xử không công bằng:
Vân Sơ cho hai tay vào ống tay áo, về chỗ ngồi:" Hắn nặng phải tới 300 cân, ta làm sao mà đá nổi chứ?"
" Ngực hạ quan cơ thịt rắn chắc, cho dù bị quân hầu đá, cũng có thể chống đỡ được, tên đó béo như lợn toàn thân đều là mỡ, quân hầu chỉ cần đá một phát là lực đạo xuyên thấu lớp mỡ đó tổn thương tới gân cốt nội tạng..."
Tên này sau mấy lần bị Vân Sơ cho ăn đòn chắc nảy sinh tâm lý biến thái, thích nhìn y đánh người khác, Vân Sơ đặt tay lên vai hắn:" Có biết vì sao huynh đệ ngươi nhiều lần thoát chết trong tay ta không?"