Q7 - Chương 262: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (1)
Q7 - Chương 262: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (1)Q7 - Chương 262: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (1)
Vũ Tam Tư rợn người, hối hận rồi, sao tự dưng nhắc tới chuyện đánh người làm gì cơ chứ, sợ y không đánh Trần Chính mà lại trút giận lên mình, rối rít nói:" Vì huynh đệ hạ quan còn tác dụng với quân hầu."
Vân Sơ tủm tỉm cười vỗ võ vai hắn:" Sai rồi, là bởi vì huynh đệ ngươi mặc dù ỷ thế khinh người, nhưng xưa nay huynh đệ các ngươi chỉ ức hiếp huân quý, quan viên với phú hào, đối xử với bách tính bình thường, hai huynh đệ ngươi chẳng những không ức hiếp, lại còn nhiều phen nhẫn nhịn."
" Ta rất thích hành vi này của các ngươi, làm quan đấu đá chèn ép hãm hại nhau là bản năng, càng lên cao thì vị trí càng ít, không tranh đoạt thì làm sao mà có được."
" Xử lý người cản đường mình, uy hiếp tới mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, dù sao thì mọi người bây giờ đều bất chấp thủ đoạn rồi. Nói ra huynh đệ các ngươi tuy đủ tính xấu, nhưng lại đi đường đàng hoàng, không tệ."
Đột nhiên được Vân Sơ khen ngợi, không ngờ Vũ Tam Tư có chút ngại ngùng cùng kiêu ngạo, cảm giác thành tựu vì được thừa nhận ... Ý nghĩ đó vừa sinh ra hắn vội lắc đầu xua đuổi.
Không được, không được, sao mình sa đọa như thế, vì vẻ vì lời khen của tên đó à? Vũ Tam Tư thấy mình nên cùng Vân Sơ bàn luận công việc thôi, bớt nói những chuyện tư nhân đi, hắn lo nếu tiếp xúc thân thiết quá, sớm muộn có ngày bị y cảm phục, không được, nhất định là không để chuyện đó xảy ra.
Mình phải ghét y, y là tên khốn kiếp đánh mình không ít lần, không hận sao được, chỉ có cha mẹ với tiên sinh đánh mình là không sao thôi, y là cái thá gì chứ? Cho dù là huynh trưởng mà đánh mình như thế, mình cũng sẽ để bụng.
Không được để mấy lời khen không đáng tiền đó làm dao đông, Vũ Tam Tư ngồi thẳng người lên hắng giọng quay về chủ đề đang nói dở:" Quân hầu, huyện Trường An đột nhiên xuất hiện mười một suối phun, đây là chuyện không bình thường." Vân Sơ liếc hắn một cái:" Ngươi đã tới những nơi xuất hiện suối phun chưa?"
" Hạ quan đã tới từng chỗ suối phun xuất hiện, còn cho người ghi chép lại thay đổi của lượng nước phun ra mỗi ngày. Mới đầu hạ quan cho rằng là mạch nước ngầm bị vỡ gây ra, nhưng hạ quan cho người đồng loạt theo dõi tất cả những suối phun thì phát hiện, lượng nước chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi, đây là chuyện vô lý." Vũ Tam Tư hoang mang nói:
Vân Sơ còn chưa tự mình đi xem, cho nên không kết luận gì cả:" Giữa năm đại hạn mà xuất hiện chuyện này, đúng là kỳ quái, phía đô thủy giám nói thế nào?"
" Người của Đô thủy giám cho rằng ao Khúc Giang xuất hiện vấn đề, bọn họ đã bắt đầu giám sát đo đạc mực nước ở ao Khúc Giang, chuyện này còn cần một thời gian. Có điều hạ quan không tin mấy lời đó, ao Khúc Giang gần huyện Vạn Niên chứ không phải Trường An, huyện Vạn Niên không thay đổi gì, tám thành không liên quan chuyện ao Khúc Giang rò nước."
" Được rồi, tiếp tục giám sát chặt chẽ vào, bản quan muốn biết ấp án."
Vũ Tam Tư gật đầu thi lễ, trước khi đi còn không cam lòng hỏi:" Quân hầu thực sự không định đá cái tên đó à?”
Vân Sơ lấy bản đồ Trường An ra xem:" Giết loại người đó phải dùng đao."
Nghe vậy Vũ Tam Tư hài lòng rời quan giải Vân Sơ, có thể thực sự yên tâm nhòm ngó nữ quyến của Trần Chính rồi.
Thành Trường An vốn được xây dựng trên triền dốc thoải cực lớn, lấy Long Thủ Nguyên ở phía bắc là điểm cao nhất, ao Khúc Giang góc đông nam là thấp nhất, Chu Tước đại nhai chia đôi hai huyện của Trường An, địa thế của huyện Trường An rõ ràng cao hơn huyện Vạn Niên. Nếu nước ngầm ở nơi cao có biến hóa, nhất định vấn đề phải xảy ra ở nơi cao hơn là Long Thủ Nguyên cùng với Hoàng Thành xây dựng trên Long Thủ NGuyên.
Vân Sơ đem vị trí những suối phun mà Vũ Tam Tư bẩm báo đánh dấu trên bản đồ, sau đó nối với nhau thành một đường. Kết quả cái đường kẻ này chẳng hề có phương hướng rõ ràng, lúc đông lúc tây, chẳng theo quy luật nào hết. Trong thành Trường An có hệ thống thoát nước rất tốt, suối phun xuất hiện có lẽ gây hại một ít nhà cửa, nhưng sẽ theo kênh, chảy vào cống ngầm, cuối cùng ra sông hộ thành vào Vị Thủy, cùng chảy ra Hoàng Hà tới biển.
Tai họa thì có thể khống chế được, nhưng sự việc thì quá lạ thường.
Vân Sơ suy nghĩ rất lâu không có chút gợi mở nào, liền chuẩn bị vào Hoàng Thành gặp mặt giám lệnh của Đô thủy giám, nói chuyện này.
Đô thủy giám vốn là một cơ cấu thuộc công bộ, chủ yếu phụ trách sự vụ thủy lợi toàn quốc. Trước kia trưởng quan của Đô thủy giám là Đô thủy sứ, chính ngũ phẩm.
Vào nắm Lân Đức thứ nhất, chức vị của Đô thủy giám có biến động, giám sửa thành lệnh, quan chức tăng lên tới tòng tam phẩm, thiếu giám thành thiếu lệnh, tòng tứ phẩm. Đô thủy giám từ đó trở thành cơ cấu quan trọng tách ra khỏi công bộ.
Hiện giờ phẩm cấp của Vân Sơ là tòng tam phẩm, nhưng tước vị của y thì cao hơn vị đô thủy lệnh của đô thủy giám, song y vẫn cho vị đô thủy lệnh này đầy đủ thể diện, đích thân tới bái phỏng.
Vân Sơ cưỡi ngựa vào Hoàng Thành, quanh mũi lởn vởn một mùi thum thủm, y quá quen thuộc với mùi này rồi, ở thời đại này nhất là đối với quan viên sẽ thường ngửi thấy, không tránh nổi.
Đang là mùa đông giá rét, cho nên những phòng ốc bị phóng hỏa tới giờ vẫn chưa được sửa sang lại, chỉ đem ít gạch ngói vỡ và gỗ cháy đi. Thiên nhai tấp nập ngày nào bây giờ trống vắng, chỉ có vài viên quan đi lại, bước chân đều gấp gáp vội vã, không còn sự thong dong tự hào nữa.
Hoàng Thành gặp nạn Đô thủy lệnh sao có thể là ngoại lệ.
Vân Sơ gặp giám lệnh Lý Thuần Phong trong một thiên điện của Đô thủy giám.
Trong ký ức của Vân Sơ, lão già này phải chết rồi, nhưng bây giờ mặt mày phấn chấn đứng ở cửa thiên điện nghênh tiếp y. Nhìn ông ta râu tóc bạc phơ, da dẻ vẫn hồng hào, dáng vẻ tiên phong đạo cột, Vân Sơ cho rằng ông ta còn sống một hai chục năm nữa.
" Lâu lắm rồi không gặp quân hầu, phong thái quân hầu vẫn như xưa, thật là đáng mừng, đáng mừng!”
Vân Sơ chắp tay thi lễ:" Đại hội biện kinh ở Lâu Quan Đài ở ngay trước mắt, đạo trưởng không bận rộn vì đạo môn, lại lặng lẽ thăng quan tới tòng tam phẩm, có phải là bỏ đại đạo theo sĩ đồ rồi không?"
Mặc dù lời lẽ của Vân Sơ khắc bạc, Lý Thuân Phong mặt không đổi sắc, cười nói:" Lão phu tự xưng thuật âm dương thiên hạ vô song, không ai bì được, nhưng lại bị chính thuật này hại thảm, tính đâu sai đó, thanh danh mất hết, không còn mặt mũi nào đối diện với các tiên hiền Đạo môn, đánh tạm cởi đạo bào, trở lại trần thế."
Vân Sơ hỏi thẳng:" Huyện Trường An chỉ trong vài ngày đã xuất hiện suối phun, không biết là điềm lành hay là tin dữ?"