Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1737 - Q7 - Chương 263: Xuất Hiện Suối Phun Chưa Chắc Là Chuyện Tốt. (2)

Q7 - Chương 263: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (2) Q7 - Chương 263: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (2)Q7 - Chương 263: Xuất hiện suối phun chưa chắc là chuyện tốt. (2)

Vũ Tam Tư quả thực đã điều tra rất cẩn thận trước khi báo cho Vân Sơ, hắn phủ định rất nhiều khả năng xuất hiện suối phun ở huyện Trường An, Vân Sơ cũng cảm thấy hắn nói rất đúng, nếu bài trừ đi nhân tố tự nhiên, vậy thì không thể không xét tớn nhân tố đơn giản và rõ ràng, do người gây ra.

Thêm vào nếu Đô thủy lệnh là người khác thì Vân Sơ có lẽ rằng không nghi ngờ gì, trước tiên sẽ tới nơi xuất hiện suối phun, đích thân xem xét một phen đã rồi dựa vào manh mối mà kết luận. Thế nhưng người nắm giữ mạch nước của Đại Đường là Lý Thuần Phong thì không cần tốn thời gian làm gì, ông ta lập tức thành đối tượng hoài nghi đầu tiên của Vân Sơ.

Y thậm chí cho rằng, nếu ở Đại Đường xuất hiện những sự kiện thần bí thì cứ trực tiếp đi tìm Lý Thuần Phong là đủ rồi, không có khả năng có người thứ hai, cho dù không phải ông ta làm thì ông ta cũng liên quan rất lớn.

Vì thế khi Vân Sơ nói chuyện với Lý Thuần Phong, trong lời nói ẩn chứa lửa giận, dám mò tới địa bàn của lão tử giở trò.

Lý Thuần Phong đối diện với áp lực từ Vân Sơ vẫn thản nhiên như không nói:" Đô thủy lệnh tự có quyết định của mình."

Vân Sơ gật đầu một cái:" Tốt lắm, nếu như lệnh quan cho rằng đây là việc của Đô thủy lệnh, thế thì bản quan cũng cho rằng như thế, không hỏi tới nữa. Thế nhưng có một tiên đề, đừng làm hại tới bách tính Trường An ta."

Lý Thuần Phòng chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời cất giọng thần bí:" Dưới thiên đạo, chúng sinh..."

Không đợi cho ông ta nói hết, Vân Sơ cắt lời:" Ông muốn nói cái gì, dưới thiên đạo, chúng sinh như kiến bọ à? Hay là định nói, sông lớn sóng cả tự chọn lối mà đi, cỏ cây muông thú hóa tôm cá?”

" Ông nghe bản quan nói cho rõ đây này, hỏng nhà của bách tính, ông nhất định phải đền, chết thú nuôi của bách tính, ông cũng phải đền, còn lại tổn hại tới sức khỏe bách tính, bản quan truy cứu trách nhiệm ông, hại tới tính mạng bách tính, lão tử lấy mạng ông."

Đối diện với tên phàm tục tận xương như thế, Lý Thuần Phong không còn làm ra vẻ cao nhân được nữa:" Đây là chuyện lớn, quân hầu chớ xử lý như bình thường..."

Vân Sơ khoát tay:" Ông không cần nói với ta là ông đang làm chuyện lớn gì, chuyện ở Trường An, ta đã nói rõ với ông rồi, chớ coi bản quan chỉ dọa ông, bao năm qua bản quan là người thế nào, ông hẳn là rất rõ."

" Hoàng Thành chết nhiều người như thế, nhưng vì không nằm trong sự quản hạt của bản quan, bản quan có thể vờ như không thấy. Nếu chuyện xảy ra trong địa bàn của ta, dù ông có bản lĩnh thông thiên, ta sẽ lấy mạng ông, nhổ tận gốc của ông phơi giữa thanh thiên bạch nhật."

Lý Thuần Phong lớn tiếng:" Quân hầu, ngài không thể chỉ trích ta vì chuyện còn chưa xảy ra."

" Ta không cần biết, nếu ông ngứa mắt với đối thủ nào thì rút đao ra chém, chém chết người ta thì đó là bản lĩnh của ông, nếu thua thì do ông xúi quẩy, đừng có hi sinh tính mạng tiểu dân để đạt mục đích dơ bẩn nào đó. Lão tử được bệ hạ phái tới Trường An chăn dân, dê trong chuồng lão tử không được thiếu con nào."

Hết cách, không thể nói lý với kẻ này, Lý Thuần Phong hừ một tiếng:" Quân hầu làm sao khẳng định huyện Trường An xuất hiện suối phun liên quan tới lão phu."

" Ông là Đô thụy lệnh, sông suối ao hồ kênh rạch đều do ông quản lý, suối ngầm cũng như vậy."

" Quân hầu nên biết, nhiêu chuyện lão phu cũng không quản nổi đâu."

Vân Sơ nhìn ông ta đầy thâm ý:" Ta không tin mấy chuyện nực cười, hiếu đạo cảm động trời đất, nước mắt sinh ra măng, suối phun cá chép, tin rằng lệnh quan ông cũng chẳng tin."

" Từ Tiền Tùy bắt đầu mở khoa cử chọn hiền tài, con đường hiếu liếm dần bị phế bỏ, loại chuyện hoang đường này đã ít đi rất nhiều, ta không muốn chúng tái hiện, nhất là ở Trường An." " Nếu như nhất định phải xuất hiện, ta hi vọng là mấy chuyện lo lắng nếm phân, lấy sữa nuôi mẹ, mặc dù có biến thái chút, vẫn có thể tiếp nhận."

" Câu cuối cùng, nếu không phải ông được lệnh thái tử làm chuyện này, tốt nhất là bỏ đi."

Lý Thuần Phong một mực im lặng, xem ra không định nghe kiến nghị của Vân Sơ rồi.

Vân Sơ chẳng bận tâm ông ta nghe vào tai không:" Ông đã không làm đạo sĩ mà chuyển sang làm quan thì đừng đem trò của đạo sĩ vào quan trường, chỉ lừa được kẻ vô tri, có người thông minh nào mắc lừa chứ?"

" Ngoài ra có thể nói cho ta biết, sao ông có thể khiến suối ngầm phun nước không, nay Quan Trung vẫn còn chưa qua đại hạn, thứ này biết đâu lại có thể cứu được rất nhiều người và cây giống."

Lý Thuần Phong lắc đầu:" Lão phu không biết!"

Vân Sơ à một tiếng:" Vậy thì là trò che mắt rồi, quay về bảo dân phu đào hết suối phun kia ra, dám làm hỏng hệ thống tuần hoàn nước của Trường An, bản quan không tha cho ông đâu."

Lý Thần Phong hơi run người, kẻ này quá sắc bén, chỉ một thoáng sơ hở đã bị y nhìn ra mãnh khóe rồi:" Tội gì phải khổ thế?"

"Ta cũng không muốn bách tính cho rằng, người làm quan toàn loại lừa đảo mở mồm nói nhăng nói cuội." Vân Sơ không thèm thừa lời nữa, xoay người bỏ đi:

Rời khỏi Đô thủy lệnh, Vân Sơ đã có thể xác định, huyện Trường An xuất hiện suối phun là do người của Đô thủy lệnh làm ra thôi, cũng không rõ mục đích là gì? Gán điềm lành lên ai đó hay là hại người.

Y chẳng quan tâm chuyện đó, vì rõ ràng Lý Thuần Phong không có bí pháp nào để cải biến thủy mạch, nếu không lão già đó đã giữ giọng điệu thần bí tới cùng rồi. Suối phun là do người làm ra, chỉ cần bảo Vũ Tam Tư kiếm tra kỹ càng phát hiện manh mối.

Hoàng Thành chết bao nhiêu người, cho tới nay vẫn là đề tài bàn tán ở Trường An, vẫn khiến rất nhiều người bất an, đột nhiên vào lúc này xuất hiện một thần tích ... sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho công tác quản lý của huyện Trường An, Vạn Niên. Hành vi tranh đoạt tiếng nói với quan phủ này, Vân Sơ nhất định không cho.

Nhớ năm xưa Ngũ đấu mễ giáo của Trương Đạo Lăng cũng làm như thế, mới đầu là tạo ra một số thần tích, nói là có người trời hạ phạm, rồi lấy trị bệnh làm khởi điểm truyên giáo nghĩa, bách tính tin theo không nghỉ ngờ già, sau đó muốn mọi người nộp năm đấu gạo mới có thể nhập giáo ... Thế là có vô số năm đấu gạo dồn dập đổ vào, thoát cái biến Ngũ đấu mễ giáo thành thứ họa hại.

Nay trời hạn hán, lòng người bất an, chính là thời cơ thích hợp nhất cho mấy thứ tà giáo dị đoan ra đời.
Bình Luận (0)
Comment