Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1738 - Q7 - Chương 264: Nhát Đao Cuối Cùng Vẫn Chém Xuống. (1)

Q7 - Chương 264: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (1) Q7 - Chương 264: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (1)Q7 - Chương 264: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (1)

( Mình nằm viện 3 ngày, lâu hơn dự kiến, trưa qua xin về, nhưng người vừa đau vừa mệt, hôm nay mới bò dậy được. Chỉ bị cúm mùa thôi, nhưng mà kết hợp vài bệnh nhỏ khác của mình, nên bị hành một trận chết đi sống lại.

Hồi xưa ốm, thấy chút dấu hiệu ăn no, làm viên thuốc, ngủ một giấc, nửa ngày sau đã khỏe như voi ... ngày tháng đó đi xa thật rồi. )

Lão già Lý Thuần Phong đó tuy trí tuệ cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng bản lĩnh lừa dối ngu phu ngu phụ thì cao minh lắm, Trương An hiện không thể có thêm rắc rối nữa, không yên tâm được. Nghĩ tới đó Vân Sơ quay lại Đô thủy giám, nói với Lý Thuần Phong:" Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ông rời khỏi Đạo giáo, có phải muốn lập môn phái mới không, định lấy Trường An làm khởi điểm khai tông lập phái hả?"

Chuyện tới mức này che giấu vô ích, Lý Thuần Phong không phủ nhận:" Thế thì có gì không được?”

" Nếu nhu ta không biết, có lẽ ông có khả năng thành công, giờ ta biết rồi, ông còn dám làm bừa thì cẩn thận bản quan cho ông biết thế nào là huyện lệnh phá gia, phủ doãn diệt tộc."

" Mầm non phá đất mà lên tuy đá lớn cũng không thể cản được, sông lớn nước tràn, dù núi cao cũng không thể ngăn cản, quân hầu quá đề cao bản thân rồi đấy."

Vân Sơ chẳng nghe ông ta lải nhải, đã có đáp án rồi, y lần nữa rời khỏi Đô thủy lệnh.

Ra tới thiên hai Hoàng Thành, một mình đi trên con đường vắng, cảm giác không yên lòng lại dâng lên, Vân Sơ không kìm được muốn quay lại cho một đao chém lão già đó làm hai nửa cho rảnh việc, chẳng phải bận tâm ông ta có ý đồ gì. Cưỡi ngựa đi được một đoạn phát hiện ra có hoạn quan đang bới rác tìm kiếm cái gì đó, tới gần mới phát hiện, hoạn quan này đã bị thối một chân rồi, nếu không phẫu thuật cắt chỉ đi thì không cứu được mạng.

Hoạn quan ngẩng đầu lên thấy Vân Sơ cưỡi trên con ngựa đen cao lớn, sừng sững như núi đứng đó, trong mắt hắn chẳng có lấy chút kính sợ nào với quý nhân, trang phục hoạn quan đã bẩn thỉu rách nát lắm rồi, đôi tay không khác nào móng gà, miệng ngậm nửa khúc xương không rõ là xương gì.

Người đã không còn gì để mất thì lá gan rất lớn.

Vân Sơ cũng chẳng hỏi hắn gặp chuyện gì hay ở đây làm gì, cứ thế tóm lấy đai lưng của hắn xách lên, tránh để hắn làm bẩn y phục của mình nên giang tay rộng, cách người mình xa một chút.

Tên hoạn quan bị xách lên như gà vẫn gặm xương, tựa hồ chuyện trước mặt chẳng hề liên quan gì tới mình.

Đến thái y thự, Vân Sơ ném hoạn quan này cho một dược đồng cao lớn, lệnh:" Tắm rửa, làm sạch da, khử trùng, chuẩn bị phẫu thuật."

Nghe Vân Sơ nói thế, tên thái giám mới ngừng nhai, ngơ ngác nhìn y.

Tới giờ Vân Sơ vẫn là y phán của thái y thự, chức vị chỉ dưới thái y thừa, thái y lệnh, thuộc về y sinh cấp bậc cực cao. Dù cho Vân Sơ chẳng mấy khi tới nơi này, nhưng ở đây ai không biết y, mệnh lệnh đưa ra một cái lập tức một đám y quan, dược đồng bận rộn chuẩn bị.

Đợi Vân Sơ khử trùng xong, đeo khẩu trang dầy, giơ cao hai tay bước vào phòng phẫu thuật bốc ra mùi cồn gắt mũi thì hoạn quan đó đã bị đám dược đồng lột sạch, cạo hết lông tóc toàn thân.

Thân thể tên này vô cùng thê thảm, khắp nơi là vết bỏng lạnh, nửa dưới chân trái đã biến thành màu đen, có điều nhìn thể hình cao lớn, cơ bắp cũng rất phát triển, trước kia hẳn là một võ hoạn quan.

Vân Sơ chẳng có hứng hỏi hắn vì sao đường đường một võ hoạn quan lại rơi vào cảnh nào, quan sát kỹ các vết thương trên thân thể, nói:" Bỏng lạnh nhìn thì nghiêm trọng, nhưng không tới mức chết người, nhưng cẳng chân bên trái của ngươi thì thối rồi, nếu không mau chóng cưa đi thì ngươi không sống quá mười ngày đâu."

Nói rồi ra lệnh cho một dược đồng, dược đồng không đợi hoạn quan nói gì đã bóp miệng cắm một cái phễu vào miệng hắn, đổ chất lỏng màu vàng vào phễu, sau đó chờ đợi.

Hiệu quả cuộc thuốc gây mê rõ ràng không tốt, Vân Sơ đợi hết một tuần hương rồi mà tên hoạn quan đó vẫn mở to mắt không chịu hôn mê, y đành dựng hắn ngồi dậy, chặt một phát vào gáy cho nhanh gọn.

Mặc dù cách gây mê này có nhiều hậu quả không tốt, cơ mà không ai phủ nhận được tính tiện dụng của nó.

Chuyện cưa chân này Vân Sơ đã lâu rồi không làm, nhưng mà trước kia y làm đủ nhiều rồi, không quên được, nên bây giờ cầm cưa lên vẫn làm rất thuần thục.

Phẫu thuật cắt chi ở thái y thự không khác mấy so với hơn mươi năm trước, chỉ khác ở điều, các đại phu đã biết làm thế nào dùng kẹp phong bế huyết quản, như thế khiến máu chảy ra ít hơn, không tới mức làm đại phu tay nghề không tốt chút là trông như đồ tể.

Còn một khác biệt nữa là biết khi cưa chân thì để lại một lớp da, đợi cưa xong thì dùng lớp da đó khâu vết thương lại.

Người bị đánh ngất thì dù đúc bằng thép khi cưa chân cũng tỉnh lại, vậy mà tên hoạn quan này cực kỳ giỏi chịu đựng, cho dù toàn thân mồ hôi như tắm, hai tay bấu chặt lấy mép giường trúc vẫn không kêu dù chỉ một tiếng.

Đợi phẫu thuật hoàn tất, vân Sơ lại giúp hắn xử lý những vết bỏng lạnh, cầm cái chân bị cưa lên, cười nói:" Xem đi, trên người ngươi lại mất đi thêm một thứ rồi, chỉ vì chút vinh hoa phú quý mà khiến bản thân thành người không ra người, ma chẳng ra ma, ngươi có hối hận không?"

Hoạn quan gì nửa cái chân mình rất lâu, cắn răng nói:" Không hối hận!"

Câu trả lời này làm Vân Sơ suýt nữa thì tóm cổ hắn ném đi, lãng phí lòng tốt của lão tử, có điều vẫn nhịn được, nói với các dược đồng:" Ba ngày cho ăn lỏng, nhiều thịt băm chút, 20 ngày sau vết thương lành thì đuổi hắn khỏi thái y thự.

Hôm nay Vân Sơ làm việc này hoàn toàn là vì nổi hứng nhất thời mà thôi, tên hoạn quan đó rõ ràng là nhóm theo Thụy Xuân vào Hoàng Thành chém giết, chẳng biết vì sao lại bị vứt bỏ. Theo lý mà nói, bị vứt bỏ rồi sẽ bị giết rất nhanh, tên này còn sống thì hẳn là có một câu chuyện hay để kể.

Cưa đi một cái chân của người ta, đầu óc Vân Sơ được giải phóng một thời gian, suy nghĩ ngày một rõ ràng, y lần nữa tới nha môn Đô thủy lệnh.

" Quân hầu một ngày ba lần ghé thăm Đô thủy lệnh, hẳn là có gì dạy bảo từ trên xuống dưới Đô thụy lệnh ta rồi."

Lần này Vân Sơ tới, Lý Thuần Phong đã quét sạch bộ dạng âm u trước đó, tựa hồ biến thành thế ngoại cao nhân, sái thoát đạm bạc.

" À vừa rồi ta đã suy nghĩ một thời gian dài, nhận ra chuyện của ông thì ta không nên tham dự vào vẫn tốt hơn. Ta không tham dự, Trường An cũng không tham dự, nói cách khác, ông có thể làm bất kỳ chuyện gì ông muốn, nhưng không được ở Trường An ... Ông thấy ta nói như thế đã đủ rõ ràng chưa?" Vân Sơ cười nói như chưa từng có chuyện gì:

" Tất nhiên là hiểu rồi!" Lý Thuần Phong thất vọng, cứ tưởng Vân Sơ quay trở lại là vì y chưa cam tâm, muốn làm rõ ràng, ai ngờ y phủi sạch:

Chuyện Vân Sơ coi trọng ắt quan viên phía dưới phải tập trung tinh thân ứng phó, mà luôn có rất nhiều con mắt dõi theo nhất cử nhất động của y, như vậy sẽ có nhiều người chú ý tới.

Tốt nhất hai bên đánh nhau tưng bừng, thiên hạ xôn xao thì càng tốt, đương nhiên ông ta sẽ khống chế mức độ không để hậu quả đi quá xa.

Ai ngờ y đi một chuyến thái độ thay đổi hẳn, không chơi nữa, làm Lý Thuần Phong chưng hửng.

Vân Sơ cười vui vẻ dùng sáp thủ lễ với Lý Thuần Phong, lần thứ ba rời Đô thủy lệnh.
Bình Luận (0)
Comment