Q7 - Chương 265: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (2)
Q7 - Chương 265: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (2)Q7 - Chương 265: Nhát đao cuối cùng vẫn chém xuống. (2)
Hôm nay cứu sống một người, lại rộng rãi mở con đường sống cho người khác, Vân Sơ thấy thoải mái lắm.
Đại Đường bây giờ so với hai mươi năm trước, thậm chí chỉ mười năm trước thôi cũng khác biệt lắm rồi, hai mươi năm trước là cái thời đại người người đều suy nghĩ cho giang sơn xã tắc đã một đi không quay lại nữa. Bây giờ từ trên xuống dưới, ai ai chỉ lo bảo vệ lấy thân, đâu còn tâm tư nào mà đặt mình ở lập trường Đại Đường cân nhắc vấn đề nữa.
Mười năm trước Đại Đường còn người người tranh nhau làm tể tướng, khi đó tể tướng oai phong vô cùng, bây giờ thì chỉ mong được cáo lão về quê, quy ẩn điền viên, canh độc truyền gia.
Đương nhiên chẳng ai cáo lão, vì không có chức quyền trong tay càng nguy hiểm, mấy năm qua tranh đấu gay gắt, ai chẳng có vài món ân oán trong tay, lúc khác lui về còn nhờ thân bằng cố cựu đỡ cho, giờ lo thân chưa xong.
Vân Sơ thấy, mình chẳng nên làm chuyện khác người làm gì, ôm rơm rặm bụng chẳng được gì, lại khiến sinh nghi ky không đáng.
Kệ xác các người! Đừng vào Trường An của lão tử gây rối là được.
Vừa rời khỏi Hoàng Thành, Vân Sơ gặp được hoàng môn thị lang Trân Chính, hắn đang ngồi dưới một cái lán, trong tay ôm ấm trà cao cấp do Vân thị sản xuất, cái mặt dương dương đắc ý, nhìn thấy Vân Sơ đi qua mà không chủ động tới thi lễ.
Mắt Vân Sơ đảo quanh, không ngờ Hoàng Thành vắng vẻ là thế, nơi này rất đông vui, nhiều người là quan viên lục bộ Trường An, nhưng lại mặc thường phục, vờ vờ vịt vịt đứng nhìn cái nọ, bàn tán cái kia, như chỉ tình cờ tới đây vậy.
Trần Chính cười ha hả nói lớn:" Vân hầu, bệ hạ hạ chỉ khen ngợi hạ quan đấy!"
Vân Sơ gãi gãi đầu:" Chúc mừng!"
Trần Chính lại nói tiếp:" Bệ hạ còn hạ chỉ trách mắng Hình bộ thị lang Chu Hưng!" Vân Sơ gãi gãi đầu lại nói:" Chức mừng!"
Trần Chính thấy Vân Sơ không làm gì được mình thì hả hê lắm:" Bệ hạ có cho Vân hầu ý chỉ giết hạ quan không?"
Vân Sơ gãi gãi đầu:" Không có!"
Trần Chính tới trước ngựa Vân Sơ, gằn giọng:" Quân hầu, phải chăng tới lúc ngài nên nhận ra một tiều, không cần biết ngài oai phong ở Trường An ra sao, một câu nói của bệ hạ có thể khiến ngài mất tất cả ... quân hầu ngài tuy cường đại nhưng đừng nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình..."
Ánh đao lóe lên như chớp, máu tuôn xối xả, Vân Sơ kinh hãi nhưng không kịp ngăn cản.
Xung quanh cũng không ít tiếng hét hoảng hồn, hôm nay Trần Chính mời rất nhiều người tới cổng Hoàng Thành, tuyên bố cho bọn họ thấy hắn chế nhạo Lam Điền hầu quyền thế ngợp trời ở Trường An ra sao.
Những người đó không dám tới gần xem, nhưng lại không muốn bỏ lỡ chuyện đặc sắc như thế, nên dùng đủ loại lý do, nguyên nhân xuất hiện cổng Hoàng Thành.
Thế là bọn họ chứng kiến cảnh thủ cấp Trầm Chính bay đi.
Động tác vung đao của Vân Sơ nhanh tới mức, cho dù thủ cấp của hắn bị đứt rồi, cái đầu của Trần Chính vẫn nói được thêm vài chữ, có thể xưng là kỳ cảnh nhân gian.
Đợi Vân Sơ tra đao vào vỏ thì xung quanh không còn một ai nữa, vương vãi đó đây vài cái giày bị chủ bỏ lại, tốc độ đám đó cũng nhanh chẳng kém gì y.
Vân Sơ lại gãi đầu ... Chết tiệt, y thực sự không định giết Trần Chính.
Mặc dù Vân Sơ trước kia về cứu Sở giao dịch Trường An được hoàng đế trao quyền tùy nghi hành sự, quyền lực có vẻ rất lớn, không giới hạn gì, thực tế y chỉ có thể túy ý một lần, dùng làn thứ hai là không hiểu chuyện rồi.
Giết một cái tên Trần Chính chẳng là cái thá gì, nhưng lãng phí một lần sử dụng quyền lực đó lên người hắn thì quá không đáng, y thực sự muốn cho bản thân một cái tát. Bây giờ thân thể to béo của Trần Chính ngã trên mặt đất, đầu thì lăn vào một bụi cỏ khô bên đường, đôi mắt vẫn mở to nhìn về phía Vân Sơ, ngoài nghi hoặc ra thì không có gì hết.
Chán thật, chuyện này phiền rồi, Vân Sơ thở dài rồi rời khỏi Hoàng Thành, tới quan thự ở huyện Van Niên lập tức viết trân tình biểu cho hoàng đế, giải thích vì sao mình hành động lỗ mãng như thế, đồng thời xin hoàng đế thu hồi lại đặc quyền tùy nghỉ hành sự.
Tổng thể mà nói, Trần Chính đã dùng tính mạng của mình lấy đi quyền lực hợp pháp lớn nhất của Vân Sơ bây giờ, hắn gây hại lớn cho Vân Sơ, không thể nói là thất bại.
Tin đồn luôn nhanh hơn gió, khi Vân Sơ về tới quan giải còn chưa kịp uống lấy ngụm nước thì Vũ Tam Tư đã thở hồng hộc chạy tới.
" Quân hầu rốt cuộc vẫn giết Trần Chính, hạ quan nghe nói ngài chỉ dùng một đao chém bay đầu, sau đó hiên ngang bỏ đi một mạch." Vũ Tam Tư có vẻ phấn khích lắm:
Vân Sơ thì đang bực đây:" Làm tốt công việc của ngươi đi, nếu không lần sau lão tử chém ngươi. Chuyện suối phun thế nào rồi?"
Vũ Tam Tư nào sợ Vân Sơ đe dọa, có lần đánh họ mà y không trực tiếp ra tay không thèm dọa dẫm gì hết, cũng như việc giết Trần Chính, tên đó chẳng biết làm sao, đắc ý tới trước mặt Vân Sơ thể hiện, sau đó Vân Sơ rút đao chém bay cái đầu hắn rồi cưỡi ngựa đi tiếp, nhẹ nhàng như giết con chó.
Lại còn giết trước mặt bao người nữa chứ.
Không biết có phải vì bị Vân Sơ đánh thành bệnh tâm lý gì đó không, mỗi lần Vân Sơ đánh người hay giết người, hắn đều rất phấn khích, nghe kể mà cảm giác như bản thân làm vậy:" Hạ quân đào hai suối phun, quân hầu đoán xem hạ quan phát hiện ra cái gì?"
Vân Sơ không thèm đoán:" Suối ngầm từ đâu chảy ra?"
Vũ Tam Tư nói nhỏ:" Hoàng môn thị lang Trân Chính!"
Câu trả lời này làm Vân Sơ ngây người mất một lúc vẫn không tin được:" Trần Chính à?"
Vũ Tam Tư hoa chân múa tay kể:" Phía dưới không có mạch nước mà lại có ống nước, hạ quan cứ đào theo, cuối cùng phát hiện đường ống nối với trạch viện của Trần Chính. Trong nhà hắn có một cái ao nước, ao này lấy nước từ kênh dẫn nước ở bên Chu Tước đại nhai, còn treo cái đầu thú phun nước rất đẹp. Khi hạ quan dẫn người vào nhà Trần Chính kiểm tra, phát hiện ao không còn nước nữa, toàn bộ thông qua đường ống kia dẫn tới mấy suối phun rồi."
" Sau khi hạ quan chặn đường ống thì suối phun không phun nữa."
" Bây giờ có thể khẳng định, suối phun là do tên Trần Chính làm ra, chỉ là hắn đã bị quân hầu giết chết, nếu không đã có thể hỏi rõ ràng vì sao lại làm thế rồi."
Cứ tưởng đây là tin tốt, ai ngờ Vân Sơ đi qua đi lại, mồm liên tục lầm bẩm:" Giết nhầm rồi, giết nhầm rồi!"