Q7 - Chương 266: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (1)
Q7 - Chương 266: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (1)Q7 - Chương 266: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (1)
Trần Chính là quan viên cao cấp chính tứ phẩm, trước lại còn có quân công, có thể nói trừ hoàng đế ra, không ai giết được hắn, vậy mà Vân Sơ ngang nhiên giết ngay giờ đường, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Tùy tiện giết quan viên triều đường, Vân Sơ ngươi giỏi quá rồi, giờ ngươi muốn giết ai là giết phải không? Ngứa mắt là giết phải không? Ngươi coi mình là ai rồi?
Thế nên Vũ Tam Tư không hiểu hành vi của Vân Sơ:" Quân hầu, dù chưa biết nguyên do, nhưng tội hắn vẫn đáng muôn chết mà! Quân hầu ít nhất kiếm được lý do bịt miệng thiên hạ.”
Vân Sơ xua tay:" Kẻ tội đáng muôn chết là Lý Thuần Phong, khi ta ở Hoàng Thành đang tính nên giết Lý Thuần Phong, kết quả là gặp một hoạn quan bị thương tìm cái ăn trong đống đổ nát như chó hoang, trông hắn thê thảm vô cùng, ta thương tình đem đi chữa trị. Sau khi cưa chân hắn thì sát khí giảm đi rất nhiều, nên không giết lão già đó nữa, lòng nghĩ, thôi để xem sao hãng nói, dù sao mấy cái suối phun chưa gây hậu quả gì nghiêm trọng."
" Kết quả Trần Chính đột nhiên lại canh ở cổng thành nhảy ra khiêu khích ta, ta nhịn ba lần, rốt cuộc không nhịn được giết hắn. Trần Chính là con lợn ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng, thành tế phẩm lấy quyền bính của ta."
" Xem ra sau lưng Lý Thuần Phong có cao nhân chỉ điểm, huynh đệ các ngươi sau này đối đầu với ông ta phải cẩn thận. Lão già đó nhiều mánh khóe, nhưng không có trí tuệ cỡ này."
Vũ Tam Tư không sợ:" Chẳng lẽ bọn họ còn dám đối đầu với hoàng hậu sao?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Cứ thong thả mà xem, Đô thủy lệnh giờ dám chôn đường ống dưới thành Trường An, ý đồ gây sự kiện khủng hoảng, trình báo cho bệ hạ đi, ta biết ngươi có quyền dâng mật tấu cho bệ hạ."
Vũ Tam Tư cười ngượng:" Ở Trường An này, ai là không có cái quyền đó ạ."
Đợi Vũ Tam Tư đi rồi Vân Sơ đóng cửa quan giải, chà chà hai tay lạnh cóng vào nhau, bắt đầu thong thả nấu một hũ quán quán trà cho mình trong ngày đông giá rét. Đợi cục đường phèn từ từ tan đi trong nước sôi, Vân Sơ mới nhấp một ngụm, đường phèn rất ngòn, hóa giải đi vị đắng trong miệng y.
Suốt ngày phải ứng phó với đám ruồi nhặng quấy rối này, hao phí của y không biết bao nhiêu thời gian và tinh thần, đâu rảnh nghĩ tới chiến lược phát triển mới cho Trường An chứ? Chính trị bất ổn thì dù cố thúc đẩy kinh tế cũng chẳng ích gì, về nhà còn bị con bé Vân Cẩm đó lườm nguýt, kiếm thằng ngốc nào đó gả đi cho rồi.
Vân Sơ đang suy nghĩ miên man thì Diêu Sủng tới, nhìn chàng trai này, tinh thần y cũng tốt lên mấy phần.
" Quân hầu, vành đai Hoàng Hà trải qua bốn năm bố trí đã có hiệu quả sơ bộ."
Vốn là một tiểu thiếu niên như khắc từ ngọc thư sinh mong manh, nay Diêu Sủng thành chàng trai tráng kiện rắn chắc lại đen đúa, rắn chắc như cục sắt, nói chuyện cũng trầm hơn, song không thiếu đi ý chí hừng hực của người trẻ tuổi.
" Hoàng Hà đại bộ phận chảy qua núi cao hẻm sâu, lượng nước tuy sung túc nhưng gần như không có cách nào tận dụng được. May là Hoàng Hà dọc đường chảy cuồn cuộn từ trên cao xuống, chênh lệch cao thấp rất lớn, thuận lợi cho việc xây dựng kênh mương, cũng tưới tiêu được ít ruộng đồng. Thêm vào lợi dụng cuối xay nước lấy nước Hoàng Hà tưới tiêu, hiệu quả rất cao, tuy không thể tạo ra cảnh tượng ngàn dặm ruộng tốt, nhưng nhưng lấy nơi cụ cư thôn trại làm cơ sở để mở rộng ra ngoài thì vẫn được."
" Điều quan trọng là, hạ quan phát hiện ra, đất đai chạy dọc theo Hoàng Hà thực sự rất màu mỡ, chỉ là bị chia cắt thành mảng nhỏ, không dễ quản lý thống nhất."
" Ở những nơi này thế lực tông tộc lớn hơn ước thúc của quan phủ, đó chính là vấn đề nan giải tiếp theo mà chúng ta phải đối diện ..."
Vân Sơ lặng lẽ lắng nghe còn Diêu Sủng thì nói không dứt, bất tri bất giác mà cả một ngày trôi qua trong cuộc trò chuyện.
Đối với việc làm của Diêu Sủng ở Vành đai Hoàng Hà, Vân Sơ chỉ hỗ trợ chứ không tiến hành can thiệp, với tình hình chính trị hiện giờ mà nói, cứ cái gì y can dự vào sẽ bị một đám người nhìn với ánh mắt đầy mưu mô, kết quả là hỏng việc. Quyền lực của Vân Sơ ngày càng lớn, càng nhiều người e sợ y thì sự chống đối cả công khai lẫn ngấm ngầm càng quyết liệt.
Vân Sơ năm xưa sở dĩ thúc đẩy khai phát Vành đai Hoàng Hà là vì dân cư quanh khu vực đó phân bố thưa thớt, núi cao, khe sâu, bất lợi cho việc giao tiếp với bên ngoài, lãng phí cả vùng đất rộng, không hỗ trợ gì được cho Trường An.
Đặc biệt là ở đoạn đất Lũng, thời gian ở nơi đó hình như chậm hơn ở Trường An, khi hoàng đế Đại Đường được xưng tụng Thiên khả hãn, vạn dân chung vui, vạn quốc triều bài thì bách tính ở sâu trong hẻm núi đất Lũng vẫn cho rằng hoàng đế của mình họ Dương, quốc hiệu Đại Tùy.
Nơi đó là đường lui mà Vân Sơ để lại cho người phe mình, đôi khi hoàng quyền không phải là vươn tới tất cả mọi nơi.
" Gia phụ làm quan ở phủ Hùng Tân đã bốn năm, liệu đã về được chưa ạ?" Trước khi từ biệt, Diêu Sửng cẩn thận hỏi Vân Sơ, xem ra rất để bụng chuyện năm xưa cha hắn bị đưa đi Bách Tể làm quan:
" Phụ thân ngươi một năm trước thăng lên thành Doanh Châu truất trí phó sứ, đó hẳn là chức vị mà ông ấy mong ước, ông ấy không vội về đâu. Với lại hiện giờ về Lạc Dương với Trường An làm gì, ở lại địa phương cho an toàn. Sao, phụ thân ngươi không nói với ngươi à?"
Diêu Sủng ngây người rồi thở dài:" Đã một năm rồi ... Hạ quan luôn ở bên Hoàng Hà, nhìn con sông đó mùa xuân nước thành màu vàng, mùa đông nước trong, cứ như tiến vào thế giới khác, không rõ ngoài kia là thời nào."
Vân Sơ tán thưởng chàng trai này, người làm việc thực sự xưa nay đều thế cả:" Ngươi chỉ cân đem những bách tính sống trong Đào Hoa Nguyên thời gian dài đó nạp vào Đại Đường, bằng vào điểm đó thôi đã chẳng kém gì công mở mang bờ cối."