Q7 - Chương 267: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (2)
Q7 - Chương 267: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (2)Q7 - Chương 267: Vuốt hổ sao có thể bẻ được. (2)
Diêu Sủng vốn muốn đi, câu này lại khơi lên cảm khái trong lòng:" Đào Hoa Nguyên chẳng tốt như trong thi từ, so với việc nói bọn họ được sống ở chốn bình yên, tách khỏi hồng trần, chẳng bằng nói là họ bị Đại Đường vứt bỏ."
" Năm xưa những người trốn tránh chiến loạn, trốn tránh thuế má khắc nghiệt, nguyện làm bạn với hổ lang, sống chung với độc trùng chứ không muốn tiếp nhận quản hạt của triều đình mà trốn vào khe sâu núi thẳm. Tuy tránh được tai họa, nhưng chỉ miễn cưỡng sống được mà thôi."
" Hạ quan lần này tiến vào một dải Hoàng Hà, người dân gặp phải đều tránh như tránh thú dữ, nếu không phải hạ quan lấy lương thực làm mồi nhử, lấy muối, vải làm cầu nối thì đã không cách nào tiếp xúc với họ."
" Cho dù bọn họ tiếp nhận ý tốt của bọn hạ quan xong cũng không chịu để lộ nơi ẩn cư của mình."
" Hạ quan cho rằng những thôn trại men theo vành đai Hoàng Hà không thể nạp hết vào sự quản hạt của châu phủ Đại Đường. Nếu không một khi nạp vào, những người mấy chục năm chưa từng nộp thuế này sẽ gặp phải sự bóc lột của triều đình."
" Nếu là như thế, hạ quan phát triển mảnh đất này còn ý nghĩa gì nữa?"
Suy nghĩ non nớt, nhưng tấm lòng đáng ghi nhận:" Nếu mỗ gia không nói cho ngươi chuyện phụ thân ngươi thăng quan phát tài, ngươi sẽ không chịu nói thật phải không?”
Diêu Sủng hơi lúng túng, nói lời lấy lòng:" Đó là thường lệ quan trường, với sự hậu ái của quân hầu với hạ quan ắt sẽ thứ tội."
Vân Sơ xua tay:" Đi đi, lần sau không được thế nữa, lần này cứ theo lời ngươi nói, hợp tác có lựa chọn với quan phủ Lũng Hữu thôi."
Nhìn Diêu Sủng hớn hở rời đi Vân Sơ cũng nở nụ cười.
Điều mà Diêu Sủng mong mỏi, chính là điều Vân Sơ muốn, tên tiểu tử này tuy thông minh, nhưng chưa đủ trải đời, hắn chỉ biết men theo vành đai Hoàng Hà để tìm hiếm di dân, không biết rằng đi theo hắn toàn là chưởng quầy, hỏa kế Vân thị. Ở cùng nhau bốn năm, Diêu Sủng thông minh tới mấy cũng bị tập thể làm ảnh hưởng, càng không nói đó là đồng bọn cùng hắn vào sinh ra tử.
Người thông minh hận nhất là bị người ta cưỡng ép làm việc, cho nên Vân Sơ khiến Diêu Sủng tự làm ra thứ hắn muốn làm, như thế không thành vấn đề nữa. Diêu Sủng nhất định sẽ đem một bộ phận lớn bí mật của di dân ẩn sâu trong lòng, sau đó hắn tự đắc ý lân cảm động cả đời.
Khai phát Vành đai Hoàng Hà chính là do phía bên Sở giao dịch khởi động, mục đích chính là lợi dụng thủy vận của Hoàng Hà, tiến hành tự chủ cho Sở giao dịch. Chỉ cần tuyến thủy vận này vận hành, mục đích của Sở giao dịch sẽ đạt được, còn những thôn trang vô danh xuất hiện ở giữa tuyến đường này, đám người lo kiếm tiền chẳng bận tâm tới làm gì.
Hậu quả Vân Sơ chém Trần Chính giữa đường rốt cuộc cũng thể hiện ra.
Ở Lạc Dương, y bị quần thần công kích, tới ngay cả bằng hữu thân thiết nhất như Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt cũng không chấp nhận được hành vi ngang ngược vô lối của Vân Sơ, đồng loạt dâng tấu xin thu hồi quyền tùy nghi hành sự do hoàng đế ban. Hoàng hậu, thái tử sau ba ngày cân nhắc cuối cùng gửi hết tấu sớ muốn giải trừ quyền lực của Vân Sơ tới cung Cửu Thành, do hoàng đế định đoạt.
Hoàng đế Lý Trị chỉ còn lại một mắt nhìn không hết đống tấu sớ đàn hặc Vân Sơ chất cao như núi, hắn chỉ thuận tay lật xem vài bản, lời lẽ không khác nhau là bao, cũng chẳng mới mẻ gì, tên đó bao năm qua bị đàn hặc nhiều nhất là vì tội này:" Vân Sơ vì sao giết Trần Chính?"
Thụy Xuân không chút do dự đáp:" Trần Chính giết sáu mươi bảy cung nô, sau đó vứt xác ngoài phường thị huyện Vạn Niên, giả là người bị chết rét ạ."
Lý Trị ngớ ra:" Chỉ vì thế thôi à?"
Thụy Xuân gật đầu:" Chỉ vì chuyện này thôi ạ."
Lý Trị bực tức ném mạnh tấu chương lên bàn:" Trẫm ban cho y quyền tùy nghi hành sự, tên Nhị Bách Ngũ đó lại tùy tiện dùng để giết Trần Chính, lãng phí quyền lực trẫm ban à?” " Còn nguyên nhân nào khác không?”
" Vân Sơ ở Lạc Dương bị ép tới dẫn cả nhà mặc giáp phá vây mà chạy cũng không dùng tới quyền lực này, vẻn vẹn vì một tên Trần Chính tham lam ngu xuẩn mà đáng sao?"
Đối diện với cơn giận của hoàng đế, Thụy Xuân lau mồ hôi trán, nói nhỏ:" Bệ hạ, gần đây Trường An không bình an cho lắm, Vân Sơ đang tận lực tiêu trừ ảnh hưởng do việc chém giết trong hoàng thành gây ra."
" Thậm chí y còn không tiếc đem nhiều sản nghiệp của mình ra làm mồi nhử, thu hút sự chủ ý của mọi người vào đó tranh giành. Nay khắp Trường An đang tưng bừng mở cửa hiệu, mở quán ăn, mở xưởng nấu thuốc sát trùng. Đúng lúc này Trần Chính lại ném ra sáu mươi bảy cái xác chết, không rõ bối cảnh phía sau là gì, nô tài cho rằng Vân Sơ giết hắn ngay lập tức cũng là để cảnh cáo người sau, đừng nối dài chuỗi chém giết vô nghĩa nữa."
Lý Trị suy nghĩ rồi phủ định, Vân Sơ xưa nay hoành hành ở Trường An một phần nhờ cá tính của y, phần khác y có quyền lực khiến người ta sợ hãi, mà tùy nghi hành sự là một trong số đó.
Đồng thời, tất cả mọi người, bao gôm Vân Sơ cũng phải hiểu rằng, quyền này hắn trao chỉ được dùng một lần, dùng lần nữa là vượt quyền, Vân Sơ có lỗ mãng, nhưng y đâu có ngốc mà làm mất đi quyền lực này một cách vớ vẩn như vậy.
" Đem hết mật tấu của Trường An tới đây, nhất định trong chuyện này có vấn đề mà trãm chưa phát hiện."
Nội thị lập tức lập tức đem hết mật tấu từ khi Vân Sơ về Trường An dâng lên, Lý Trị khép mắt lại lắng nghe còn bí thư thì run run đọc.
Nếu đơn giản là khiến Vân Sơ phải giao ra quyền lực, Lý Trị không phải tốn công như thế, nhưng khi tất cả đều dâng tấu đòi thu hồi quyền lực này, bên trong ắt phải có vấn đề.
Nghe hết tấu chương rồi, Lý Trị vẫn nghi hoặc, chưa thấy được vấn đề ẩn giấu trong đó. Sức khỏe hắn không tốt, dẫn tới tinh thần cũng không tốt, không thể vận dụng đầu óc quá nhiều, nói thẳng với Thụy Xuân:" Gửi cho Vân Sơ một lá thư, hỏi y vì sao tiêu hao quyền lực lớn như thế trên người Trần Chính mà không dùng vào việc lớn hơn?"
Thụy Xuân không cho rằng Vân Sơ lại đi nói thật ở chuyện này, không phải thừa thãi sao, nên do dự.
Lý Trị như đọc được ý nghĩ của hắn, nói thêm:" Không cần viết theo kiểu ý chỉ, dùng ngôn từ cá nhân trẫm mà hỏi."
Thụy Xuân không dám chậm trễ, đi dùng giọng điệu Lý Trị viết thư.
Lý Trị mệt mỏi dựa vào bụng con gấu lớn, vuốt ve nó, hắn cũng rất mâu thuẫn ở chuyện này, một mặt kiêm chế không để Vân Sơ lộng hành ở Trường An, mặc khác hắn tuổi già sức yếu rồi, bên cạnh cần một con mãnh hổ bảo vệ, đồng thời làm để uy hiếp những kẻ khác, hổ mà mất đi móng vuốt thì có còn là hỗ nữa không?
Kiêềm chế con hổ này lại chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, giờ có lẽ là lúc hắn đưa ra quyết định dứt khoát rồi.