Q7 - Chương 369: Mây đen vờn quanh. (2)
Q7 - Chương 369: Mây đen vờn quanh. (2)Q7 - Chương 369: Mây đen vờn quanh. (2)
Vân Sơ thoáng nghĩ đã hiểu ra lo lắng của Ôn Hoa từ đâu ra:" Nói cách khác thấy ta có nguy cơ gặp xui xẻo, đã có kẻ chủ động tiếp cận thế lực huân quý rồi à?"
Nói ra đám Vân Cẩn đều sinh ra ở lớn lên ở Trường An, lúc đó Vân thị có địa vị nhất định, vây quanh họ có mạng lưới quan hệ rộng, một vài chuyện dễ đến tai họ hơn Vân Sơ. Vân Cẩn có chút giận dữ nói:" Những kẻ đầu hàng nhanh nhất chính là kẻ năm xưa nhờ vào a gia cải tạo nhà ở Trường An mà giàu lên. Theo hài nhi thấy, nên vứt bỏ hoàn toàn những kẻ này, để kết cục đẫm máu của chúng nói những người khác, đầu hàng chỉ có tan nhà nát của, không được gì cả, chỉ có chiến đấu mới là con đường sinh tồn duy nhất."
Vân Sơ lại xua tay không đồng ý:" Không cần vội, các con cứ bàng quan lấy tâm thái người ngoài cuộc nhìn cho rõ các dấu hiệu phát triển của sự thể, sau khi nhìn ra quy luật phát triển của nó hẵng ra tay không muộn. Đây là thứ mới mẻ, quan sát ghi nhận rất quan trọng, đừng lún quá sâu vào đó."
Vân Cẩn nóng ruột:" A gia thất thế, với hoàng đế mà nói là cơ hội cực lớn, hài nhi cho rằng hoàng đế sẽ không bỏ qua, lúc đó những kẻ bất mãn với nhà ta cũng không ngồi yên, chúng ta nên có chuẩn bị trước, phải có đòn trấn áp đủ mạnh để răn đe kẻ có ý đồ khác."
Mặc dù quyền lực thực tế của Vân Sơ đã vượt quá quyền lực do hoàng đế ban cho, nhưng nó không dễ dùng, một khi dùng tới là quyết chiến sinh tử rồi. Bởi vậy Vân Sơ rất cần quyền lực chính danh do hoàng đế ban cho, nếu không sẽ có thằng ngu không biết lượng sức như Trần Chính nhảy ra thách thức y.
Tất nhiên Vân Sơ không ngại, nhưng rắc rối kéo tái không dứt đủ làm y đau đầu.
Tương ứng, hoàng đế vừa dùng y, vừa đề phòng y, nhưng giờ đây thái tử và hoàng hậu đều đã gây dựng củng cố quyền lực riêng, kỳ thực hắn lại là phe yếu nhất. Mấy cuộc tắm máu hẳn đủ làm Lý Trị tỉnh táo lại nhìn nhận cho đúng cục diện. Đó là Lý Trị cần Vân Sơ, ít nhất trong mắt người ngoài ai cũng coi Vân Sơ là đệ nhất sủng thần của hắn. Hắn mà làm chuyện tự hủy Trường Thành, sau khi Vân Sơ gặp xui xẻo sẽ tới hắn.
Vân Sơ vẫn còn chút lòng tin vào Lý Trị, chỉ cần hắn chưa hoàn toàn trở thành hôn quân, chỉ cần bao năm qua hắn tin tưởng vào y có một chút là thật lòng trong đó, chuyện sẽ khác:" Trên đời này không có gì là tuyệt đối, nhiều lúc sức người có hạn, thành hay không phải xem sắc mặt ông trời ... Không nói chuyện này nữa, thời gian qua con chỉnh hợp lực lượng Phật Đạo, kết quả thế nào?"
Vân Cẩn còn muốn nói, nhưng a gia đã gạt đi, đành đáp:" Phật môn thì dễ nói thôi à, còn phía Đạo môn, từ việc Lý Thuần Phong muốn lập sơn môn khác có thể nhìn ra, bọn họ tan nát rồi, không có ai đứng ra để nắm giữ đại cục nữa."
Ôn Hoan kiến nghị:" Đạo môn chú trọng thanh tĩnh vô vi chỉ là lời nói mồm, khi chịu đủ khổ cực từ đó rồi ắt quật khởi. Dù sao bọn họ truyền thừa bao nhiêu năm như thế, nên móng vẫn phải có một ít."
" Đệ tử thấy trước tiên nên giết từ Lý Thuần Phong."
Vân Sơ nhìn Ôn Hoan:" Vậy cẩn thận, ngươi mà giết ông ta vào lúc này, ta sẽ có hiềm nghỉ nhỏ nhất, dù sao ta có thể giết ông ta lại không giết, đi trút giận lên tên Trần Chính vô dụng."
Vân Cẩn và Ôn Hoan cáo từ đi ngay, Vân Sơ nhấp ngụm trà mới phát hiện ra trà đã nhạt tới vô vị rồi, y liền đổ trà trong hũ đi, chuẩn bị ít trà mới, ứng phó với gió lạnh bên ngoài.
Tới giờ mọi chuyện đã chệch rất xa so với quỹ đạo lịch sử mà y từng biết rồi, Vân Sơ rất hứng thú muốn biết, sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Không chỉ Vân Sơ, rất nhiều người đang mong đợi diễn biến tiếp theo của huyện này, như Vũ Thừa Tự vừa mới ở Lạc Dương về cũng gọi ngay Vũ Tam Tư tới hậu đường huyện nha Vạn Niên trò chuyện.
" Vân Sơ không chết được đâu, đừng nói là chết, đoán chừng vị trí hiện giờ của y cũng chẳng thay đổi, thậm chí quyền tùy nghi hành sự của y sẽ không bị tước đoạt. Cho nên hoàng hậu bảo ta về gấp nói với đệ, chớ hành động lỗ mãng gì vào lúc này, vẫn lấy Vân Sơ làm chuẩn, y chỉ đâu đánh đấy." Vũ Tam Tư lại có chủ trương khoanh tay đợi xem trò hay:" Y vô cớ giết một hoàng môn thị lang, muốn sống chỉ có dùng tới quyền lực tối cao mà bệ hạ ban cho, giờ tên đã bắn ra, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, y phải bị bệ hạ truy cứu chứ. Lúc này chúng ta không ném đá xuống giếng là nhân nghĩa lắm rồi, sao còn phải nghe y?"
Vũ Thừa Tự nhón một cục đường phèn màu vàng cho vào quán quán trà, chưa đợi đường tan đã uống luôn cả cục đường, ngậm cục đường ngọt lịm nói:" Vì sao đệ cho rằng bệ hạ nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của Vân Sơ?"
Vũ Tam Tư nóng ruột thúc giục:" Ài dà, huynh chỉ nghe hoàng hậu nói thôi, mau nói đi, làm bộ cao nhân cái gì? Gần đây học đâu ra thói xấu đó?"
Vũ Thừa Tự hắng giọng:" Chúng ta bây giờ không phải là hai hầu tước lông bông sống nhờ phúc ấm tổ tiên nữa, là quan viên đáng hoàng rồi, phải có uy nghi."
Vũ Tam Tư khịt mũi, vừa rồi có tên thích thể hiện quan uy lắm, hắn tên là Trần Chính.
" Hoàng hậu không giải thích gì cả, cũng không phát biểu ý kiến công khai về việc này, chỉ dặn ta mau mau về cảnh cáo đệ. Thái tử cũng thế, chỉ đem tấu chương bách quan giao cho hoàng đế thôi, đệ biết vì sao không?"
" Thái tử không nói là vì Vân Sơ là sư phụ của hắn, hắn lại là tên quý trọng danh tiếng, không muốn bị người ta nói xấu sau lưng, tất nhiên không lên tiếng làm gì. Hoàng hậu thì đệ không hiểu, nếu thừa cơ phế truất Vân Sơ, há chẳng phải là chúng ta có thể nắm Trường An sao?"
Vũ Thừa Tự vỗ vỗ vai huynh đệ của mình:" Hoàng hậu không nói là vì hoàng hậu căn bản không thấy Vân Sơ giết Trần Chính là chuyện to tát, nhất thì chưa to tới mức làm dao động tín nhiệm của bệ hạ với Vân Sơ."
Vũ Tam Tư khit mũi lần nữa, Trân Chính không là cái thá gì, nhưng hoàng môn thị lang thì khác, không thể bị giết khơi khơi dễ dàng như chó thế được.
Vũ Thừa Tự biết mình bị đệ đệ xem thường rồi, bực mình phất tay bỏ đỉi:" Được rồi, không nói chuyện này nữa, đã dặn nhà bếp chưa, ta còn chưa ăn cơm... À thôi bỏ đi, tới huyện nha Vạn Niên ăn, thuận tiện chào hỏi Vân Sơ một tiếng." " Thật vô lý, đường đường hoàng môn thị lang bị Vân Sơ ngang nhiên chém chết giữa đường, vậy mà y không sao à?”
"Đi thôi, đừng nghĩ chuyện này nữa, dù sao chúng ta cũng có nghĩ ra đâu, hôm nay ăn thêm vài bát mỳ mới là chuyện nên làm."