Q7 - Chương 270: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (1)
Q7 - Chương 270: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (1)Q7 - Chương 270: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (1)
Sau nhiều ngày bị mây đen bao phủ, quả nhiên Trường An đổ một trận tuyết lớn, có thể nói là lớn nhất từ đầu mùa, đợi tuyết ngừng rơi chỉ còn lại gió sóc cuồng bạo, cái bánh xe gió của phường Tấn Xương bị gió thổi quay vù vù, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt vô cùng đáng sợ, tựa hồ muốn gãy bất kỳ lúc nào. Những lá cờ rượu dựng cao hơn cả tường thành cũng bị thổi bay phần phật.
Con người đi trên Chu Tước đại nhai chỉ có thể xoay lưng về phía gió mà đi, đôi lúc một cơn gió lớn có thể thổi người ta chạy về phía trước, bất cẩn một chút là ngã xấp mặt.
Gió lạnh cũng vén rèm chiếc xe ngựa, làm trong xe lạnh buốt.
Đương nhiên cái xe ngựa bị gió thổi bay rèm lên là xe của Thụy Xuân thôi, hắn thậm chí không dám cái chắc rèm cửa, cũng bất chấp gió lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào xe bên trái.
Lý Trị ở trong cái xe đó.
Tới nay Thụy Xuân vẫn không tài nào hiểu nổi, hoàng đế rõ ràng không hề muốn về Trường An, vậy mà sau khi ngủ dậy liền bảo hắn giảm thiểu nghi trượng, tỉnh giản tùy tùng, đến Trường An một cách lặng lẽ.
Điều này trái ngược hoàn toàn với tính cách cả đời dè dặt thận trọng của hắn từ xưa tới nay.
Xe ngựa của Lý Trị được làm bởi thợ thủ công giỏi nhất Trường An, đó là cỗ xe đơn giản nhẹ nhàng có bốn bánh, tuy vậy vẫn còn to hơn nhiều những chiếc xe ngựa cỡ to. Chiếc xe này không khác gì căn nhà nhỏ di động, bên trong ấm áp như xuân, còn có hai cũng nhân xinh đẹp hầu hạ cùng với con gấu lớn nằm dưới chân Lý Trị ngáy khò khò.
Tiết Nhân Quý ngồi ở vị trí đánh xe, toàn thân bọc trong áo choàng lông, từ râu tới lông mày của hắn đều đã kết băng, cho dù như thế hắn vẫn ngồi vững như núi, chỉ có điều đôi tay cho vào ngực chưa từng rút ra. Lý Trị cách cửa sổ lưu ly tò mò nhìn Trường An trước mắt, hắn đã mười hai năm chưa về Trường An rồi, hứng thú rất lớn.
" Dừng xel"
Mệnh lệnh nhỏ từ trong xe truyền ra, đội xe nhanh chóng dừng lại, Lý Trị được nội thị giúp mặc áo choàng, cài nút cẩn thận mới xuống xe. Mục tiêu của hắn là một con trâu đồng, Lý Trị tới gân tuốt kiếm chém một phát.
CạchI
Trâu đồng phát ra âm thanh hơi đục, Lý Trị hài lòng:" Tốt lắm, bên trong đặc."
Thụy Xuân xuống xe thì đã tím người vì lạnh, run run giải thích:" Mới đầu có mười hai con ạ, sau này, về sau thành hai mươi tư, bây giờ Trường An đã có sáu mươi tư con. Nghe nói Vân Sơ muốn ba sáu thiên cang, bảy mươi hai địa sát mới chịu thôi."
" Những năm qua số trâu đồng luôn tăng lên, có năm ít có năm nhiều."
Lý Trị nhìn quanh, Chu Tước đại nhai vắng tanh, ngoài đoàn người bọn họ không có ai khác nữa, nhưng hắn vẫn nói chắc chắn:" Vân Sơ biết trẫm đã tới, lát nữa tới thẳng huyện nha Vạn Niên, xem y vờ vịt thế nào."
Tiết Nhân Quý rũ tuyết trên râu tự tin nói:" Y không thể biết được đâu ạ, thần phong tỏa tin tức rồi."
Lý Trị vẫn khẳng định:" Y biết đấy."
Tiết Nhân Quý rút tay khỏi ngực áo, mắt trọng to nhìn Thụy Xuân:" Kẻ nào to gan tiết lộ hành tung của bệ hạ?”
Không ngờ Lý Trị cười nói:" Trẫm nói với y đấy!"
Thân thể Tiết Nhân Quý cứng đờ, gian nan nói:" Vậy mà y dám không đi trăm dặm nghênh tiếp?"
Lý Trị cười ha hả:" Trẫm không hạ chỉ cho y, chỉ nói sẽ ngồi xe tới Trường An chơi một chuyến. À, cỗ xe này là do công tượng Trường An hiện cho trãm ..."
Tiết Nhân Quý cuống cả lên, hận không thể lập tức điều binh mã các nơi tới bao vây Trường An ba vòng:" Bệ hạ..." Lý Trị đưa tay ngăn lời hắn, đón lấy một bông tuyết, giọng như trong mộng:" Đêm đó trãm đột nhiên mơ thấy quay về Trường An, cùng Vân Sơ đứng trong ruộng bông xanh mướt nói chuyện, nói rất nhiều, đáng tiếc, trẫm không nhớ gì cả. Cho nên trẫm tới Trường An, hỏi y còn nhớ không?"
Bệ hạ đột nhiên muốn tới Trường An vì một giấc mơ sao, nhìn thần thái nhàn nhã của bệ hạ lúc này, Tiết Nhân Quý và Thụy Xuân đều thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương, đây là chuyện không lành ...
Vân Sơ thân mặc khải giáp, hông đeo hoành đao, bên cạnh cắm mã sóc, bàn đặt trường cung, ngồi đường bệ trong nhà ăn huyện Vạn Niên ăn cơm.
Không ai biết vì sao huyện tôn lại võ trang toàn thân đi ăn cơm như thế, lại thấy sắc mặt huyện tôn âm trầm, không một ai dám tới gần.
Cả huynh đệ Vũ thị cũng không dám.
Vũ Tam Tư gắp miếng thịt cho vào mồm, mắt thì lại nhìn Vân Sơ, ghé đầu tới gần Vũ Thừa Tự hỏi nhỏ:" Đại huynh có biết nguyên nhân vì sao không?"
Vũ Thừa Tự nhìn Vân Sơ một cái, không ngờ đáp rất thản nhiên:" Bệ hạ sắp tới rồi!"
"Phụt -' Vũ Tam Tư vừa mới húp một ngụm canh đã phun ra ngoài không sót chút nào, cũng may hắn phản ứng nhanh dùng tay che được. Đặt bát xuống, ho một tráng, lấy khăn lụa lau tay mới hỏi:" Làm sao huynh biết được?"
Vũ Thừa Tựa ngồi vững vàng như núi, nói khế:" Nhìn đi, bên hông quân hầu đeo yêu bài của nội đại thần, không phải đi tấn kiến bệ hạ không đeo."
Vũ Tam Tư quan sát kỹ hơn liền rùng mình:" Bệ hạ tới Trường An mà không ai biết."
Vũ Thừa Tự thong thả gắp mỳ cho vào mồm:" Không phải quân hầu biết đấy sao?"
Vũ Tam Tư không muốn nói chuyện nữa.
Hoàng đế lén chạy tới Trường An nhưng lại không báo cho bất kỳ ai, chỉ cho mỗi một mình Vân Sơ biết, bằng vào tin tưởng này, đủ khiến những kẻ đang đợi cười Vân Sơ sẽ bị cười ... Hoặc là cười chết luôn.
Huyện Vạn Niên cũng không thiếu người tinh minh, Vũ Thừa Tự nhìn ra được thì đám Lỗ Tú, Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh cũng nhìn ra, ngay cả những lão lại lâu năm của huyện Vạn Niên cũng nhìn ra được chút manh mối.
Lỗ Tú ném đũa vội vội vàng vàng chạy khỏi nhà ăn, một số quan viên khác cũng tái mặt rời đi, thi thoảng va chạm vào nhau nhưng không ai để ý, chỉ muốn đi cho nhanh.
Vân Sơ thì vẫn thong thả ăn cơm như chẳng hề thấy cảnh hỗn loạn đó.
Vũ Tam Tư nhớ tới ống tay áo dính canh của mình cũng vội vàng rời nhà ăn.
Chẳng mấy chốc nhà ăn thoáng đã hẳn, Vũ Thừa Tự ngẩng đầu nhìn trời bao phủ bởi mây đen, tầng tầng dây chống lên nhau, ngoài cửa sổ gió Sóc hoành hành, hắn ung dung húp một ngụm canh người đung đưa:" Mây theo rồng, gió theo hổ..."
Vân Sơ ăn no uống đủ đứng dậy, Ân Nhị Hổ đi tới khoác áo choàng, đeo găng tay cho y, hắn ôm mã sóc, chủ phó hai người rời nhà ăn tới đại môn huyện nha Vạn Niên.