Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1745 - Q7 - Chương 271: Đêm Khuya Mộng Tới Chợt Về Quê. (2)

Q7 - Chương 271: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (2) Q7 - Chương 271: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (2)Q7 - Chương 271: Đêm khuya mộng tới chợt về quê. (2)

Sân rộng trước đại môn huyện nha không một bóng người, những trận lốc xoáy nhỏ cuốn tuyết lên thành đụn lớn mấp mô ở chân tường bao huyện nha, gió mạnh tới mức những cáo thị dán trên bảng thông báo không ngừng bị xé rách. Những bức ảnh truy nã tới từ bên ngoài cũng không đủ chắc, rất nhanh bị Lỗ Tú xé đi.

Hình truy nã với văn thư hải bộ, mấy thứ này trong mắt Vân Sơ chẳng có tác dụng gì, ngay cả ác tặc trên tranh đang đứng xem tranh của mình hắn cũng nhận ra. Vân Sơ chưa bao giờ dùng hình vẽ này xác định một người có phải ác tặc không, nên toàn là hình từ nơi khác đưa tới.

Áo choàng của Vân Sơ cũng bị gió thổi bạt về phía sau, chẳng mấy tác dụng che chắn, y vẫn đứng thẳng tắp.

Thời tiết gió lạnh thấu xương như thế mà Lỗ Tú mồ hôi đẫm lưng, cả người cứ như cái bánh bao trắng vừa mới rời lồng, không ngừng bốc hơi nóng, tựa hồ cố tình kiếm chuyện để làm, quát:"Tuyết rơi nhiều rồi, quét tuyết đi!"

Tạp dịch cầm chổi đi ra, nhìn mặt đất bị gió thổi sạch bong, thực sự không hiểu phải quét ở đâu, chẳng lẽ là quét từ chân tường ra cho gió thổi tiếp?

" Yên tĩnh đợi là được."

Giọng nói trầm Vân Sơ từ sau giáp mặt truyền ra, mọi người nhanh chóng tụ tập sau lưng y, không nói không rằng nhìn chằm chằm con đường phía trước vắt ngang qua chọ Đông.

Trước tiên là mười sáu ky binh hùng tráng từ trong gió tuyết mù mịt xuất hiện, chỉ một thoáng đã tới trước mặt quan viên huyện Vạn Niên.

Vân Sơ vén giáp mặt nói với ky binh đứng đầu:" Nên làm gì thì cứ làm thế đó."

Ky binh đứng đầu đó nhảy ngay xuống chiến mã, đuổi hết đám người tụ tập sau lưng Vân Sơ đi.

Vân Sơ nhìn Thụy Xuân lạnh như chim cút xuống xe, nói:" Chịu một chút, sẽ có canh nóng để uống." Thụy Xuân đứng bên Vân Sơ nói:" Theo lý mà nói tới gần bệ hạ trên người không được có thứ sắc bén, quân hầu ngài lại toàn thân vũ trang như muốn đi tác chiến, ngài thấy có ổn không?"

Vân Sơ không thèm trả lời hắn, hỏi:" Lần này bệ hạ tới, túc vệ ở đâu?"

Túc vệ hoàng đế là bí mật, Vân Sơ không có quyền được biết, Thụy Xuân vẫn đáp: " Hưng Khánh Cung."

Lần này hoàng đế xuất hành mang theo một nghìn tinh ky tùy tùng, số này dù kém tới mấy cũng có thể bảo vệ hoàng đế không sao xảy gì chừng một canh giờ, như vậy Vân Sơ tin trong vòng một canh giờ sẽ có viện binh tới nơi.

Vân Sơ nói: " Đại Minh Cung, Thái Cực Cung cũng tốt lắm."

Thụy Xuân còn định nói thêm vài câu nhưng chiếc xe ngựa lớn đó Tiết Nhân Quý đã tới đầu đường, Vân Sơ vội bước ngay tới.

Lý Trị xuống xe ngựa, Vân Sơ vừa mới thi lễ xong liền đi tới thay nội thị đỡ hắn, trách:" Bệ hạ tùy hứng quá rồi."

Lý Trị liếc Vân Sơ từ trên xuống dưới một lượt:" Ngươi đóng giả bộ dạng trung thần làm trẫm buồn nôn."

"Khuyên gián là chức trách của thần, nghe hay không là do bệ hạ, không liên quan gì tới thần nữa."

" Quả nhiên là trơn như trạch, theo như ngươi nói thì mọi sai lâm trong thiên hạ này đều tại trẫm cả, vì các ngươi ở trên triều chỉ dâng tấu thôi là hoàn thành hết chức trách của thần tử, quyết định là của trẫm." Lý Trị nói xong tỏ vẻ ghét bỏ với bộ giáp của Vân Sơ:" Ngươi thấy ở Trường An có ai gây bất lợi cho trẫm à?"

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

Vân Sơ lắc đầu:" Sáu canh giờ trước biết bệ hạ đã tiến vào địa phận Trường An, thân đã ngâm phong tỏa Trường An, cho đóng chợ, nghỉ nhà xưởng, quân doanh Thập lục vệ cùng phường thị có người Hồ tạp cư đều được giám thị nghiêm ngặt rồi. Cho nên bệ hạ cứ kê cao gối ngủ kỹ." "Trâm mới tới địa phận Trường An vào tám canh giờ trước, thêm thời gian báo tin phải hai canh giờ, tức là trãm tới một cái, ngươi liền biết ngay?"

" Đó là tu dưỡng mà thần tử nên có."

Trời thực sự quá lạnh, đây không phải chỗ trò chuyện, nói vài câu, Lý Trị lệnh Tiết Nhân Quý:" Vào đi, hôm nay trẫm muốn đi xem địa bàn của mình."

Vân Sơ theo sát bên hoàng đế, vừa đi qua tường chắn của đại môn, gió giảm hẳn. Quy mô huyện nha Vạn Niên không đổi, nhưng qua nhiều lần cải tạo, phòng ốc nhiều lên không ít, mọi khoảng trống đều được tận dụng, Lý Trị nhìn quan giải chi chít khắp nơi này, nói:" Số lượng quan viên, lại viên của huyện Trường An phải đứng đầu châu phủ Đại Đường."

" Vâng ạ, vì thêm ra hai mươi bảy phòng, mỗi phòng quản lý một mảng riêng, cuối cùng do chủ sự lục phòng quyết định. Hai bảy phòng kia chỉ làm sự vụ củ thế, vốn họ là giám sát của lục phòng."

" Cũng không thể vì thế mà mở rộng một cách vô hạn, lại viên trong nha môn cứ tăng lên, tới lúc quá nhiều thành cồng kênh thì lại khó mà cho nghỉ được. Ngươi có bản lĩnh nuôi được những quan viên, lại viên này, vậy quan viên sau ngươi không có bản lĩnh đó, bọn chúng sẽ quay sang hút máu của dân, đó sẽ là tai họa."

" Bệ hạ nói đúng ạ, thần nhất định sẽ trông coi cửa cho tốt, không để kẻ vô dụng vào nha môn."

Hai người vừa nói chuyện vừa tới quan giải của Vân Sơ, Lý Trị nhanh chóng nhận ra cửa sổ gian phòng này mới hơn những phần còn lại, quay sang huynh đệ Vũ thị đang đứng khom người trong sân:" Đây là nơi các ngươi bị đánh hả?"

Hai huynh đệ vội chạy tới thi lễ:" Đây là nơi vi thân được Vân hầu dạy bảo ạ."

Lý Trị cười to:" Vậy có được tâm đắc gì không?"

Vũ Thừa Tự đường hoàng đáp:" Có ạ, chỉ là thân thể vi thần không chịu nổi, thẹn với sự dạy bảo của quân hầu."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Nếu như không phải nể tình huynh đệ bọn họ quản lý địa phương đắc lực, nhìn nhận vài việc cũng thấu triệt, đôi khi có thể lấy ra cùng chịu tội chung thì thần đã đánh chết rồi."

Vân Sơ bộ dạng hung hăng hận sắt chẳng rèn được thành thép, huynh đệ Vũ thị bị mắng mà vẫn ở bên cạnh cười nịnh bợ, Lý Trị ngứa mắt:" Đều là cá mè một lứa cả, cứ tạm thế đi ... Phải rồi ngươi đánh huynh đệ chúng, sao không đánh luôn Lỗ Tú?"

Lỗ Tú thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn đã hiểu ra hành vi của mình lúc mới tới huyện Vạn Niên ngu xuẩn cỡ nào, câu nói vừa rồi của hoàng đế thể hiện sự bất mãn.

Vân Sơ nhìn Lỗ Tú thở dài:" Thần đánh rồi, hắn còn bị thân đánh thảm hơn huynh đệ Vũ thị, vậy mà vẫn ưỡn ngực nói, có gan đánh chết hắn đi."

" Loại người như vậy không phải đánh một trận là giải quyết được, nên thần cho hắn một cuốn sách, để hắn thay đổi đầu óc, nhìn mọi việc rõ ràng hơn, thần sẽ đánh hắn lần nữa cho tỉnh hẳn."

Con mắt độc nhất của Lý Trị lạnh lẽo nhìn Lỗ Tú:" Rốt cuộc vẫn là thứ chẳng dùng được."

Lỗ Tú nghe vậy toàn thân mềm nhũn, ngã bịch ra đất, hắn biết bị một đánh giá này của hoàng đế, quan lộ của mình chấm dứt rồi.

Vân Sơ vậy mà lại nói:" Bệ hạ, thực ra huyện Vạn Niên thiếu một chủ bạ đầu óc cố chấp như thế theo dõi phía dưới, một năm qua, Trường An thu được gần 200 vạn tiền thuế, không có con chó dữ trông coi, thần không yên tâm."

Lúc họ nói chuyện thì đám vũ hoạn quan đang kiểm tra quan giải của Vân Sơ, đợi Thụy Xuân xem xét lần cuối đi ra thì Lý Trị mới bước vào.
Bình Luận (0)
Comment