Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1746 - Chương 1743: Ân Trạch Quân Tử, Ba Đời Là Dứt (1)

Chương 1743: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (1) Chương 1743: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (1)Chương 1743: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (1)

Lý Trị sẽ không tới đại sảnh chính ấn huyện Vạn Niên, nơi đó là địa bàn thực sự của Vân Sơ, nếu hoàng đế tới đó sẽ không có lợi cho quan uy của y.

Dưới tình huống thông thường, quan viên cấp trên xuống địa phương về cơ bản là không tới nha môn.

Hoàng đế mặc dù không phải cấm ky gì nhưng Lý Trị không muốn làm cái chuyện vô dụng ấy. Quan giải thì khác, nó mang tính chất cá nhân hơn.

Đợi Lý Trị, Vân Sơ, Tiết Nhân Quý, Thụy Xuân vào quan giải, các loại đồ dùng trong này đã đổi thành đồ chuyên dụng của hoàng đế. Đồ đạc của Vân Sơ trừ một cái bàn, một cái ghế, chỉ còn lại một đống văn thư.

Lý Trị hết sức tự nhiên ngồi vào ghế của Vân Sơ, tò mò đọc vài văn thư đặt trên bàn, sau đó ném sang bên, nhìn xung quanh:" Nơi này đúng là đỡ phải suy nghĩ nhiều!"

Vân Sơ dùng nước, lò, dụng cụ pha trà của hoàng đế nấu một hũ quán quán trà, rót cho hoàng đế không có trà, rót cho hai người Tiết Nhân Quý, Thụy Xuân thì chuyên môn cho thêm một cục đường phèn cực lớn.

Lý Trị cầm cốc trà lên, vừa nhấp một ngụm đã nhăn mặt:" Đắng chát thế này, vậy mà ngươi lại uống mấy chục năm không chán."

Vân Sơ cười nói:" Bệ hạ, khi nếm vị đắng, ngẫu nhiên nhấm được chút vị ngọt trong đắng là hạnh phục to lớn của nhân gian."

Lý Trị cười to:" Cho nên ngươi thêm vào thật nhiều đường, để hạnh phúc của ngươi càng nhiều càng mãnh liệt đấy hả?"

" Cũng hay đấy, nhưng mà tự lừa mình lừa người thôi, ích gì chứ?"

Nhìn Vân Sơ và hoàng đế nói cười thoải mái, Tiết Nhân Quý dùng cả hai tay nắm cốc trà nóng, nhấp từng ngụm, từng ngụm một, rốt cuộc vị quán quán trà này ra sao, hắn không nếm ra, nhưng từ cuộc trò chuyện hết sức bình thường kia, đã thể hiện quan hệ không tâm thường giữa Vân Sơ và hoàng đế. Giống như Bùi Hành Kiệm từng nói với hắn, bọn họ dù hết mình tận tụy tới mấy chỉ là thần tử của hoàng đế, hữu dụng là sủng thần, vô dụng rồi thì vứt bỏ, duy chỉ có Vân Sơ được tính là nửa bằng hữu của hoàng đế.

Đó là điều Bùi Hành Kiệm dùng nửa cuộc đời ngộ ra.

Rốt cuộc làm sao Vân Sơ làm được điều này, là do y chủ động hay là do duyên phận kỳ lạ giữa hai người họ, không thể biết. Hoàng đế không có bằng hữu, tất cả những ai có thể xưng là bằng hữu của hoàng đế đều chết cả.

Vân Sơ vì là nửa bằng hữu, nên mối quan hệ này kéo dài mấy chục năm, ân sủng của y vì vậy mà chẳng hề giảm, không thể không nói làm người ta đố ky.

Cảm giác của Thụy Xuân vô cùng nhạy bén, từ lúc hoàng đế gặp được Vân Sơ, hắn nhận ra ngay tinh thần của hoàng đế được thả lỏng, chưa nói nụ cười trên mặt rất tự nhiên, đôi mắt độc nhất kia cũng khiến người ta bớt thấy ghê sợ.

Đây là biểu hiện hoàng đế đã hoàn toàn nắm giữ hoàn cảnh xung quanh, chỉ khi hoàng đế thực sự thấy an toàn mới biểu hiện ra, tại sao hoàng đế lại thấy an toàn? Không phải vì có vị trước mắt à?

Hắn thực sự hi vọng hi vọng loại trạng thái này có thể duy trì lâu một chút, đừng hơi chút là thay người của bí thư giám, hơi chút là thay đổi thị vệ, cung nga ở bên cạnh ... Khiến ai nấy xung quanh sống trong nơm nớp lo sợ.

Vân Sơ trò chuyện với hoàng đế, nói toàn chuyện vớ vẩn đẩu đâu, đang nói cái này lại bẻ sang cái khác, làm đề tài lan man vô tận.

" Trường An thời Hán là tòa thành quy mô chưa từng có, tuy đứng vững tận 400 năm, nhưng mà nước sinh hoạt, nước thải bị tắc nghẽn nghiêm trọng, nước bẩn tích tụ lại, không chảy đi đâu được, làm cả thành đều bốc lên một cái mùi thối, không chịu nổi, không thích hợp cho con người sinh sống."

" Nay Trường An của ngươi mỗi ngày một hưng thịnh, bách tính sinh sôi nảy nở lại thêm người bốn phương kéo tới chọn làm nơi cứ trú lâu dài, e sớm vượt qua Trường An thời Hán rồi, nhưng liệu cái ẩn họa kia có tới sớm hơn không?"

Nghe thấy hoàng đế bày tỏ lo lắng, Vân Sơ dõng dạc nói:" Trường An hiện nay được thần xây dựng cho mục đích nghìn năm, nhất là cống ngầm và lộ thiên, xử lý rác thải càng được coi trọng. Bệ hạ dọc đường hẳn đã nhìn thấy hai con kênh lớn bên Chu Tước đại nhai, còn hai kênh ngầm lớn không kém phía dưới, có thể đảm bảo nước bẩn ở Trường An không chảy ra ngoài, không thấm xuống dưới, đều chạy vào sông hộ thành, tới Vị Thủy, Hoàng Hà, rồi ra biển."

Lý Trị tóm sơ hở trong đó:" Làm gì có tòa thành nào nghìn năm, ngươi nói không biết ngượng."

Vân Sơ còn lời không biết ngượng hơn:" Có quốc gia nghìn năm, liền có tòa thành nghìn năm.”

Lý Trị giọng đùa giỡn:" Đại Đường tuổi thọ nghìn năm sao?"

" Nếu kẻ khác nói câu này thần đã chặt đầu hắn rồi."

" Ha ha ha, nghe ngươi nói linh tinh luôn làm người ta lên tinh thần."

" Chỉ cần Đại Đường giữ được tinh khí thân không suy kiệt, nghìn năm không phải dài, dù sao lưỡng Hán cũng được bốn trăm năm rồi."

" Chính là làm sao mới giữ được tinh khí thần không suy kiệt kìa." Lý Trị lắc đầu, hắn hiểu rõ tinh thần này chỉ có lúc lập quốc thôi, lấy Đại Đường mà nói, chưa được bao nhiêu năm, chuyện đã loạn thế này, ai chẳng muốn quốc gia tồn tại vạn năm, nhưng nói chỉ là nói mà thôi:

Vân Sơ nghiêm túc trả lời:" Chỉ cần Đại Đường đưa ra mỗi một ý chỉ, mỗi một quốc sách đều đứng ở lập trường của đại đa số bách tính mà không phải ở lập trường của số ít đạt quan quý nhân, như thế có thể đảm bảo tinh khí thần của Đại Đường không giảm."

Lý Trị cười nhẹ, chỉ coi là chuyện phiếm để nói:" Mỗi đời hoàng đế đều nghĩ thế, cũng đều làm thế, kết quả lại trái ngược với kỳ vọng, dù là hoàng đế cũng chẳng thể làm gì."

Vân Sơ chỉ ra cốt lõi:" Ân trạch người quân tử, ba đời là nên dứt, thiên đạo không chém đứt được thì bệ hạ nên ra tay chém đứt."

Lý Trị ngẩn người:" Câu đó không phải giải thích như thế." "Bệ hạ, đó là vì trước kia chúng ta đều hiểu sai, công lao một đời người tối đa chỉ hưởng ba đời, sau ba đời phải phấn đấu lại mới được."

Tiết Nhân Quý ngồi nghe lý lẽ méo mó của Vân Sơ nãy giờ vốn chướng tai, nhưng hoàng đế vui vẻ mà nhịn, đến câu này hắn không chịu nổi nữa, lão tử làm trâu làm ngựa cả đời là để còn cháu sau này hưởng phúc trạch, nổi nóng mỉa mai:" Nói hay lắm, bắt đầu từ Vân thị người đi!"

Vân Sơ cười vang:" Đó là sở nguyện của ta, không cần phải nghe ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment