Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1747 - Chương 1744: Ân Trạch Quân Tử, Ba Đời Là Dứt (2)

Chương 1744: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (2) Chương 1744: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (2)Chương 1744: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (2)

" Ân trạch người quân tử, năm đời là dứt!"

Khi Lý Trị rời khỏi nha môn huyện Vạn Niên, Tiết Nhân Quý tới bên cạnh Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi nói:

Vân Sơ liếc nhìn vị mãnh tướng tuổi đã trên năm mươi, râu tóc đã điểm sương ngày một nhiều, nét tang thương trên mặt ngày một đậm, nhớ ngày xưa hắn thà ra biên thùy khổ ải chứ không muốn làm thủ lĩnh cấm quân cao quý. Vì thủ lĩnh cấm quân nói thẳng ra không khác gì gia nô hoàng đế, mất cái uy nghi, tự tôn của tướng lĩnh.

Giờ đây có thể nói đã công thành danh toại, tuổi cũng đã lớn, đáng lẽ lui về nghỉ ngơi, lại muốn cầm đại kích đi bảo vệ hoàng đế như tên gia nô.

Vì cái gì hắn làm thế, quá rõ ràng, muốn tạo thêm phúc trạch cho con cháu.

Vân Sơ không thông cảm với hắn:" Ba đời với ta đã là dài, nói gì năm đời."

" Hừ, ân trạch quân tử cũng là chỉ quốc vận."

" Nếu như một quốc gia kéo dài đều dựa vào uy vọng của quân vương thế hệ trước, đế vương đời sau ngồi trên đống công lao đời trước hưởng lạc, ba đời chưa đủ sao?"

Tiết Nhân Quý chỉ mặt Vân Sơ:" Ngươi nói lời đại nghịch bất đạo."

Lý Trị thấy Vân Sơ và Tiết Nhân Quý nổ ra tranh chấp thì cười nhẹ đứng xem náo nhiệt.

Vân Sơ nói:" Cao tổ hoàng đế khởi binh ở Thái Nguyên, sau đó lập ra Đại Đường, đó là ân trạch của người quân tử. Thái tông hoàng đế từ Trường An bình định thiên hạ, cũng là ân trạch của người quân tử. Quốc gia tới tay bệ hạ, tiếp nối diệt Đột Quyết, Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La, đánh cho toàn thiên hạ không kẻ nào dám xưng vương, há chẳng phải là ân trạch quân tử?"

" Nhìn thái tử Hoằng, tuổi còn nhỏ đã am hiểu nông sự, phẩm đức thiện lương, bệ hạ nói là có tài, đã có dấu hiệu minh quân. Bệ hạ đã xử lý xong nỗi khổ ngoại địch cho bách tính, nếu thái tử giải quyết được mối lo đói gần cho bách tính, với Đại Đường mà nói, há chẳng phải ân trạch quân tử?"

" Mỗi đời đế vương làm một việc lớn, ngày tháng tích lũy lại, ân trạch kéo dài cho hậu nhân, khai sáng đế quốc nghìn năm không phải không thể, sao cứ ngồi đợi hưởng hết ân trạch đời trước."

" Ngươi đừng có bẻm mép, dù ngươi nói hay tới mấy cũng chỉ là lời méo mó." Tiết Nhân Quý gạt phắt đi:" Mạnh Tử nói ân trạch của người quân tử, năm đời là dứt, hàm nghĩa không như ngươi nói."

Vân Sơ khinh bỉ:" Thế thì Mạnh Tử sai rồi!"

Tiết Nhân Quý giận dữ:" Ngươi dám nói thánh nhân sai à? Ngươi tài đức gì mà dám nói thế?"

Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm:" Khi Mạnh Tử tại thế, sơn hà tan nát, chư hầu chiến loạn không dứt, có nghìn dặm đất cũng dám gọi là nước, dám xưng vương, Mạnh Tử ở trong cái giếng khô, bầu trời ông ấy thấy chỉ có chu vi trăm dặm."

" Nay Đại Đường ta thiên hạ đâu chỉ vạn dặm, Tiết Nhân Quý, ngươi dùng kiến giải của một chư hầu trăm dặm để lý giải việc của quốc gia vạn dặm như Đại Đường ta, há chẳng phải hoang đường."

Tiết Nhân Quý đỏ mặt tía tai:" Không dùng lời tiên hiền trị quốc thì chẳng lẽ dùng lời thứ cuồng ngôn như ngươi trị quốc?"

Thứ ngu dốt này chỉ vì muốn để con cháu ngồi không hưởng lộc vứt hết tự tôn bản thân, Vân Sơ khinh không thèm tranh cãi, nãy giờ nói chủ yếu cho hoàng đế nghe, nên thi lễ với hoàng đế:" Bệ hạ, Đại Đường ta khai sáng quốc gia ngàn năm qua chưa từng có, như vậy phải có dũng khí đối diện với thế giới chưa biết. Muốn kiến lập quốc gia ngàn năm, phải có dũng khí phá vỡ níu kéo của tổ tông, theo thần thấy, thiên mệnh không đáng sợ, tổ tông không cần coi là mực thước, lời người không đáng lo."

" Có ý chí quyết tâm như vậy mới làm được chuyện mà tiền nhân chưa thể làm."

Tiết Nhân Quý vạn vạn lần không ngờ Vân Sơ dám nói ra những lời to gan như thế, tưởng chừng bốn phía xung quanh sấm nổ đì đùng làm lỗ tai hắn bùng nhùng, lảo đảo lùi lại, tới mức này hắn không dám tranh luận với Vân Sơ nữa, vì bước vào phạm trù sai một câu là mất đầu rồi.

Lý Trị không bình luận gì ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u hồi lâu ra lệnh tới Hưng Khánh Cung.

Khi đội xe rời khỏi huyện nha huyện Van Niên tới Chu Tước đại nhai, con đường vừa nãy không một bóng người đã chật kín.

Đợi Lý Trị vén rèm lên, gia chủ Vi thị năm nay đã chín mươi run run quỳ xuống, dùng hết sức tung hô:" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết"

Tức thì những người phía sau nối nhau quỳ bái, tiếng hô vang dội: " Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết"

Lý Trị lười nhác nhìn Vị An râu tóc lưa thưa, mồm miệng móm mém, nói với Vân Sơ bảo hộ bên cạnh:" Sống thật lâu nói cho cùng cũng có ít lợi íchl"

Vân Sơ than:" Lão thất phu này gian vô cùng, nhiều năm qua thần không tìm được lỗi của ông ta, tuy Vi thị liên tục gặp phải vấn đề, nhưng chỉ đủ lột một lớp da chứ chẳng thương tồn tới gân cốt. Thần hoài nghi, lão già này sống quá lâu, trên người chẳng biết có tới bao nhiêu lớp da nữa."

Lý Trị xuống xe cười:" Tên người ta là Vi An, chuyện gì cũng lấy yên ổn đặt lên trên cùng, ngươi không làm gì được người ta cũng chẳng lạ."

" Thần nhất định giết chết ông ta, tài sản đất đai của một mình Vi thị đã chiếm hơn một thành huyện Vạn Niên rồi, số đất đó nuôi lũ đỉa hút máu sau bằng để thân lấy nuôi phủ binh."

" Ngươi cứ nóng nảy như thế, thong thả thôi, đợi nhắm chuẩn thời cơ hãng ra tay, làm một lần là dứt điểm, ngươi làm hỏng, trẫm cũng không bảo vệ được cho ngươi."

Hôm nay tinh hoàng đế tới Trường An khiến đám gia chủ mừng rỡ vô cùng, nhiều kẻ lạc quan cho rằng hoàng đế tập kích bất ngờ để tước đoạt quyền bính quả Vân Sơ.

Tên ác tặc đó hết đời rồi.

Thế nhưng sau đó tin tức dùng đủ loại quan hệ thăm dò được từ huyện nha Vạn Niên khiến hi vọng này ngày một mong manh, đến bây giờ nhìn Vân Sơ ngồi cùng xe với hoàng đế, vừa đi vừa nói cười, hi vọng đã thành tuyệt vọng, nhiều người tính tới chuyện làm sao để xoa dịu cơn giận của Vân Sơ.

Lần trước Thụy Xuân, Chu Hưng tới Trường An tắm máu, Vân Sơ đứng ra ngăn cản không cho chiến hỏa lan ra ngoài thành, bọn họ cũng kiên định đứng sau lưng Vân Sơ.

Lần này Vân Sơ vừa xảy ra chuyện, bọn họ ngay lập tức trở mặt, âm thầm cấu kết sẵn sàng cho y một đòn đau, tin rằng với tính cách Vân Sơ, y báo thù sẽ không nhẹ tay.

Với thánh sùng thế này, y còn sợ gì nữa?

Tiết Nhân Quý tháp tùng ở mé phải Lý Trị nghe thấy hoàng đế và Vân Sơ vừa dùng những lời ác độc nhất, vừa đi tới bên cạnh Vi An. Vân Sơ động tác nhẹ nhàng đỡ Vi An lên, Lý Trị nắm bàn tay gầy guộc nhăn nheo đã lạnh giá nói những lời ấm lòng người. Hắn ngơ ngác, có lẽ mình không nên tham gia vào vũng nước đục này nữa.
Bình Luận (0)
Comment