Chương 1745: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (3)
Chương 1745: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (3)Chương 1745: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (3)
Nơi nào có Vi thị thì nhất định có Đỗ thị, Vũ Văn thị, Độc Cô thị, Mộ Dung thị, khỏi cần nhìn người, chỉ cần nghe họ thôi cũng đủ biết những kẻ này chẳng phải người tốt gì.
Trong số đó có dư nghiệt Tiên Ti, có dư nghiệt Tiền Tùy, càng có đám tiểu đệ Thái tông hoàng đế thu nhận khi thực lực còn nhược tiểu, còn có một ít là do Lý Trị diệt quốc gia của người ta, không thể truy cùng giết tận, ban cho thân phận cao để hưởng thụ.
Tất cả đám người này đều trở thành phiền toái lớn của Vân Sơ.
Đám người này cho dù khi đầu hàng bị Cao tổ hoàng đế, Thái tông hoàng đế bóc lột không ít, nhưng tài sản trong tay chúng vẫn còn vô cùng dư dả, vài chục năm qua không chỉ khôi phục như xưa mà còn giàu hơn gấp bội.
Năm đó Đại Đường khai quốc, nói là dân chúng lầm than cũng không quá lời, đám người này chỉ cần bỏ ra một ít tiền thôi cũng đã chiếm đoạt được vô vàn lợi ích của Đại Đường, ví như đất đi xung quanh Trường An.
Điều này khiến Vân Sơ bây giờ muốn mở rộng Trường An, muốn lập thêm nhà xưởng cũng không được, bọn chúng đã bao vây chặt Trường An rồi.
Vân Sơ đã nhiều lần phái người đi đàm phán với bọn họ, sẵn sàng bỏ giá thị trường mua lại đất đai, dùng làm quỹ đất dự trữ cho Trường An. Kết quả không tốt, bọn chúng không bán, lại còn đuổi thẳng người của Vân Sơ đi.
Chỉ cần Vân Sơ dám mạnh tay một chút, là chúng tụ tập gia nhân ẩu đả, sau đó một đám lão già có đủ quan hệ dây mơ rễ má khóc lóc trên triều, làm cả hoàng đế, hoàng hậu, thái tử đều không thể ủng hộ hành vi của y, khiến y từ bỏ kế hoạch.
Bao năm qua hai bên cứ vậy dây dưa dăng co, Vân Sơ tuy mài món chúng từng chút từng chút một, nhưng bọn chúng cũng dùng cách này cách khác mở rộng, thành ra chẳng ai làm gì được ai.
Nhìn hoàng đế cùng mấy vị gia chủ đứng trong đất tuyết nắm tay hàn huyên mà không có chút phòng bị nào là Vân Sơ hiểu rồi.
Lý Trị nói với y như vậy thôi, bảo hắn đối phó với những kẻ này, hắn chẳng làm.
Thụy Xuân nhỏ giọng giải thích:" Rất nhiều người trong số họ thân thích với hoàng gia, càng có một số gia tộc lâu đời là bộ tướng từ thời cao tổ, bọn họ một lòng trung thành đã trăm năm, những lời khi nãy của quân hầu không thích hợp lắm đâu."
" Bọn họ địa vị cao, có tiên, lại không có dã tâm gì, chỉ muốn hưởng thụ mà thôi, đối với bệ hạ mà nói là lợi nhiêu hơn mất."
Vân Sơ lạnh lùng nói:" Có thể đem đám người này đi hết Lạc Dương không? Năm xưa bệ hạ tới Lạc Dương không đem đủ nhân thủ rồi."
Thụy Xuân cười:" Biết đâu lại là gánh nặng bệ hạ để lại cho quân hầu?”
Vân Sơ gật đầu, thấy Thụy Xuân nói rất chính xác.
Tuyết trên trời rơi một lúc một dày, vậy mà Lý Trị hết sức kiên nhẫn đội tuyết tiếp kiến rất nhiều gia chủ.
Tất nhiên không phải ai cũng được tiếp kiến hoàng đế, chỉ có sáu nhà có tư cách vây quanh hoàng đế, tự động tiến lên thi lễ, số còn lại ngoan ngoãn đợi ở vòng ngoài, trừ khi hoàng đế gọi thì không dám tiến lên.
Có điều ít nhất có hai vị gia chủ ở vòng ngoài không được an phận cho lắm, bọn họ mấy phen muốn tới gân hoàng đế, nhưng luôn bị sáu nhà kia dùng nhiều thủ đoạn chắn đường, không tiến lên được.
Rảnh rỗi đứng bên nhìn, Vân Sơ chứng kiến cảnh thú vị đó, kỳ thực không có gì lạ, chẳng thế lực nào lại không có vết nứt, giữa đám người này cũng thế thôi. Vài nhà vốn thực lực không đủ, mấy năm qua phát triển mạnh hơn, đã có ý đồ lộ diện trước mặt hoàng đế.
Thế mới đúng.
Người ta đã phấn đấu lớn mạnh hơn rồi, lại vẫn phải đứng sau người khác, với bọn họ mà nói là không công bằng chút nào.
Một bông tuyết rơi trúng mũi Vân Sơ, lạnh buốt, lúc này vị nội đại thần y mới đi lên nói với hoàng đế:" Bệ hạ đã vất vả suốt cả dọc đường, nên nghỉ ngơi rồi ạ."
Lý Trí ồ một tiếng tựa hồ giờ mới nhận ra:" Trẫm không ngờ gặp lại cố nhân lại dùng nhiều thời gian như thế, tuyết lớn thế này không tốt cho người cao tuổi. Chư vị tạm về đã, ngày khác trẫm bày tiệc ở Hưng Khánh Cung, quân thần chúng ta lại nối tiếp duyên xưa."
" Vân khanh đâu, phiền khanh đưa mấy vị lão tiên sinh về nhà."
Vân Sơ tươi cười bước lên chắp tay:" Vâng!"
Hoàng đế quyến luyến lên xe ngựa đi về phía Hưng Khánh Cung, một đám gia chủ cứ bọn rịn nhìn theo mái, vài người tình cảm yếu đuối đã không kìm được nước mắt.
Đợi xa giá của hoàng đế xoay đầu đi vào ngã rẽ, cái mặt già của Vi An thoáng cái trở nên âm trầm, tay cho vào ống tay áo, lạnh giọng nói với Vân Sơ:" Vấn yến lần này quân hầu đình bố trí bọn ta ra sao?"
Vân Sơ rất khách khí:" Vi lão đức cao vọng trọng tất nhiên là được quan tâm đặc biệt."
Vi An mặt không đổi sắc:" Ba nghìn lượng hoàng kiml"
Vân Sơ không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười.
Vi An cắn răng:" Năm nghìn lượng hoàng kiml"
Vân Sơ bấy giờ mới nói:" Vi lão, mười hai năm qua bệ hạ mới lần đầu vê Trường An đấy, cơ hội cho các vị diện thánh không phải là nhiều đâu. Ông biết mà, ta không cần tiền, ta chỉ muốn đất.".
Vi thị phẫn nộ:" Ngươi muốn đào tới gốc rễ của Vi thị ở Trường An à?"
Dây dưa lâu thế rồi, Vân Sơ không vội nhất thời làm gì:" Vi thị trước đó không lâu đắc tội với hoàng hậu, Vi lão nếu không thể cởi bỏ khúc mắc này với bệ hạ, mỗ gia cho rằng, hậu quả đáng lo. Dù sao căn cơ của Vi thị các ngươi không phải ở đất đai, mà là thánh sủng."
" Bao năm qua bản quan nhiều lần muốn thương lượng chuyện đất đai với các ngươi, các ngươi giữ khư khu không buông, ngăn cản sự phát triển chung của Trường An. Mỗ gia đâu phải loại ăn chay, bao năm vẫn nói lý nói lẽ với các ngươi vì sao?"
" Nếu chẳng phải lo hoàng đế trách tội, bản quan phái một tiểu lại dẫn theo tráng đỉnh xông vào, có thể làm Vi thị ngươi tan thành mây khói!"
Đối với loại hồ ly này, tốt nhất là cứ thẳng thắn mà nói, cần gì muốn gì, nói rõ ràng, một khi quanh co vòng vò, đám chó già này sẽ đưa ra vô số đạo lý làm người ta á khấu. Thế nên Vân Sơ chưa bao giờ che giấu mục đích, lão tử muốn đất nhà các ngươi.
Với lại mấy lão già chết đến nơi rồi, cần gì phải nói dối.
Vi An ngẩng đầu lên nhìn trời, mặc cho tuyết lạnh rơi lên mặt, trông cô độc thê lương vô hạn, cứ như Vân Sơ chuẩn bị thiến ông ta vậy, làm người ta thương xót. Đổi lại là thời điểm khác, Vân Sơ dám yêu cầu tham lam vô độ như thế, ông ta dám chết trước mặt y, nhưng bây giờ ông ta chưa thể chết được ...
" Được rồi, Vi thị sẵn sàng bán ra bảy nghìn mẫu đất, ta muốn ba chỗ ngồi gần bệ hạ nhất!" Lão già một khi quyết đoán rồi là không hề tính toán nhỏ mọn nữa, không bán thì thôi, đã bán là bán ngay bảy nghìn mẫu đất:
Vân Sơ cũng không phải là người quịt nợ, lập tức nói:" Ba vị trí thứ nhất, thứ tư, thứ bảy bên trái thuộc về Vị thị rồi đó."
" Thánh sủng của quân hầu thật ghê gớm, hi vọng ngài luôn giữ được."
" Quá khen, quá khen rồi, đây là chức trách của bản quan mà thôi."
Chẳng ai dám thực sự kỳ vọng được Vân Sơ tiễn chân, mà cũng chẳng ai muốn, để thêm tổn thọ à? Vi An nói xong là xoay người đi ngay, lão già rõ ràng tuổi quá 90 mà bước chân vẫn còn vững, xem ra chắc có thêm được vài năm bảo vệ Vi thị.
Vi An đã đầu hàng rồi, Đỗ thị cũng không thể kém, vội vàng thì Vân Sơ giao thiệp, còn người khác à, chưa đủ tư cách trực tiếp nói chuyện với y đâu, y giao cả cho huynh đệ Vũ thị, Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh tiếp đãi. Còn Lỗ Tú, tên đó thích thể diện, hiện chưa làm được việc này.