Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1749 - Chương 1746: Ân Trạch Quân Tử, Ba Đời Là Dứt (4)

Chương 1746: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (4) Chương 1746: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (4)Chương 1746: Ân trạch quân tử, ba đời là dứt (4)

Đợi khi Vân Sơ về quan giải, Lỗ Tú đuổi tạp dịch thấp thỏm cởi giáp cho y, Vân Sơ ngồi xuống, lại đi pha trà dâng nước:" Đa tạ quân hầu!"

Nhưng lời Vân Sơ nói đỡ cho hắn trước mặt hoàng đế là ân đức cực lớn, đâu phải một chén trà, một lời cảm kích là có thể trả được.

Thế nên Vân Sơ hớp một ngụm trà nóng rồi nói:" Một khi đám người đó đồng ý giao đất, hộ phòng lập tức thay đổi địa khế, ưu tiên những mảnh đất của chúng ở gần Khúc Giang!"

Lỗ Tú mặt mày khó xử:" Bọn họ sẽ không giao đất ra đâu ạ!"

Vân Sơ thở dài:" Đi làm việc đi, bọn chúng làm gì có lựa chọn."

Lỗ Tụ khi tới Trường An mang theo tự tin ngút trời, cho rằng mình là người có bản lĩnh lớn, có tài hoa, được hoàng đế và các đại lão trên triều tín nhiệm, hừng hực quyết tâm tới Trường An, muốn ngăn cản Vân Sơ một tay che trời ở nơi này.

Thế nên tuy bị Vân Sơ đả kích nặng nề, hắn vẫn ưỡn thẳng lưng, vì chỗ dựa của hắn là hoàng đế. Để rồi bị bốn chữ "thứ không dùng được" của Lý Trị đánh gây sống lưng. Lúc này Vân Sơ ra lệnh, tuy hắn thấy không ổn nhưng vẫn nhận lệnh, lom khom rời quan giải, chẳng có chút tinh thần nào.

Nhìn theo bóng lưng Lỗ Tú, Vân Sơ bắt đầu đồng ý với cái nhìn của hoàng đế rồi, tên này không dùng được, chủ bạ huyện Vạn Niên sẽ là vị trí cao nhất đời này hắn có thể đạt tới.

Thành Trường An cách thành Khúc Giang chỉ 12 dặm, đất đai ở khoảng giữa này vì gần Khúc Giang nên tưới tiêu hết sức thuận tiện, chỉ cần không gặp mấy thứ thiên tai thì trồng cái gì được mùa cái đó. Mảnh đất đó hiện được người Trường An gọi là vàng cũng không đổi.

Có nghĩa là dù bỏ bao nhiêu tiền ra mua đất đai nơi đó cũng không phải lỗ.

Thực tế thì mỗi mẫu đất giá ba lượng vàng, ba lượng này mua được 6 vạn cân gạo trắng, 12 vạn cân lúa mạch, mà cái mảnh đất vàng không đổi ấy, một mẫu đất tối đa sản xuất 300 cân mạch ... Cần miệt mài trông lúa mạch 400 mới hồi vốn.

Giá đất ở Trường An sở dĩ méo mó như thế đều tại Vân Sơ hết, chính y là người đẩy giá đất Trường An lên, thêm vào hai mươi năm qua nhân khẩu Trường An tăng vọt, mấy cái phường ở xa trước kia còn có hổ, sói, lợn rừng xuất hiện, bây giờ vào Chung Nam Sơn 30 dặm cũng chẳng thấy nổi một con mãnh thú.

Giờ bách tính Trường An muốn đi săn phải tới Bạch Lộc Nguyên hoặc vào Tần Lĩnh.

Một tòa thành dân cư thường trú hơn trăm vạn, lấy đâu ra chỗ đặt chân cho dã thú chứ.

Giá đất cũng vì vậy mà ngày một tăng tới chóng cả mặt.

Dưới tình huống như vậy, đánh tan thôn tính đất đai đã thành chuyện cấp bách đặt trên bàn làm việc của Vân Sơ. Chỉ có chia nhỏ ruộng đất, để thêm nhiều nông phu được nắm trong tay nông điền, bách tính Trường An mới chịu liều mạng bảo vệ tòa thành này.

Nếu không đất đai ngoài thành đều thuộc về đại địa chủ, đất đai trong thành thì đều của đại quý tốc, với tính cách đơn thuần mang theo chút giảo hoạt của người Quan Trung, khi gặp địch, bọn họ không chạy mới là lạ.

Dù sao lão tử đất không có nổi một mẫu, nhà không có nổi một gian, cửa hiệu càng chẳng liên quan chó gì.

Thành mà bị địch phá, gặp xui xẻo là đám đại địa chủ, đại quý tộc, lại chả vui quá, nói không chừng khi đó mình còn kiếm được ít lợi lộc, dù sao đất đai thì có ai phá nổi đâu.

Nếu như, nói nếu như thôi nhé, ngoài thành lão tử có mảnh đất nhỏ, tuy không phải ruộng tốt, trong thành có cái hiệu nhỏ, đủ mở quán xá gì đó, lão bà không xinh đẹp nhưng chăm chỉ, con cái miễn cưỡng được xem là nghe lời ... Vậy thì khỏi phải nói, không đánh cho địch ỉa không sót bãi nào, lão tử không phải người Quan Trung.

Vân Sơ luôn cho rằng, khi Hoàng Sào đánh vào Trường An, người Quan Trung ra đường nghênh đón chính là vì tâm thái này. Ai có thể nói họ sai, họ đúng quá ấy chứ, đổi lại là bản thân, Vân Sơ cũng làm thế. Trường An bị phá sáu lần, thiên tử bỏ chạy chín lần, chuyện đó xảy ra ở mảnh đất này, nơi thành cao hào sâu, bách tính dũng mãnh, đó là chuyện quái dị.

Không phải Quan Trung không có ai dám đánh, mà là họ chẳng muốn đánh mà thôi.

Một phủ binh không có đất đai tài sản, chẳng đánh nổi một con cừu.

Khi Vân Sơ chìm vào trong trầm tư thì huynh đệ Vũ thị, Lư Chiếu Lân, Dương Quýt mang theo cả tuyết trên người vào quan giải của y, vào trong một cái là vội đóng chặt cửa, tụ tập bên bếp lò hơ tay.

Vân Sơ sờ chén trà đã lạnh ngắt mới nhận ra mình đã thất thần khá lâu, hỏi:" Các ngươi thu được bao nhiêu đất?"

Lư Chiếu Lân mũi đỏ chót xòe tay ra nói:" Huyện tôn, sáu vạn tám ngàn mẫu!"

Dương Quýnh cũng vừa run vừa nói:" Bọn hạ quan cố tình không lấy mảnh đất vàng không đổi giữa thành Trường An và thành Khúc Giang, như thế đổi được nhiều hơn."

Vân Sơ cau mày:" Hử?"

Vũ Thừa Tự thấy quân hầu không vui, vội vàng giải thích:" Bọn họ quan lấy hết mảnh đấy vây quanh đó ạ."

" Nói rõ ràng cho lão tử nghe, nếu không hôm nay lão tử đánh cả bốn tên các ngươi một lúc." Vân Sơ mặt mày sắn tay áo đứng dậy:

Bốn người hết hồn hết vía lùi cả, lại đua nhau đẩy người khác lên, cuối cùng Vũ Tam Tư là tên có khả năng chịu được vài đấm vinh hạnh được đẩy lên trên cùng, hắn rối rít kêu lên:" Quân hầu, chỉ cân những mảnh đất xung quanh nắm trong tay chúng ta, hạ quan có cả vạn cách để mảnh đất vàng không đổi ấy thành đất hoang không đáng một đồng."

Mặt Vân Sơ thoáng cái đã nở nụ cười, nhiệt tình rót bốn cốc trà nóng đẩy tới trước mặt bọn họ:" Ngồi xuống uống ngụm trà, có kế gì hay?"

Cả đám thở phào đi tới, dù sao cũng quen chuyện này rồi, Vũ Thừa Tự cười hì hì:" Tóm lại thu hoạch trong mảnh đất đó không thể vào kho quan phủ, hạ quan cho rằng, thế thì đừng trồng trọt nữa."

Vân Sơ nghe vậy không gật đầu cũng chẳng lắc đầu mà lấy áo choàng mặc lên người:" Bản quan tối nay canh phòng Hưng Khánh Cung, vài chuyện nhỏ nhặt, các ngươi tự làm là được."

Lư Chiếu Lân vội nói:" Hạ quan kiến nghị đem mảnh ruộng lớn chia thành mảnh nhỏ, bán cho bách tính Trường An, dựa theo hộ tịch để bán, giá có thể không cao, chia càng nhỏ càng tốt. Như thế đại hộ muốn thôn tính đất đai phải đối diện với cả ngàn cả vạn tiểu địa chủ."

Vũ Tam Tư hừ một tiếng:" Giá không cao à? Ngươi nói linh tinh cái gì thế? Cho dù giá cao thì sao nào, dù sao chỉ là mảnh đất nhỏ, trong thành cũng có vô khối người muốn mua đất trồng trọt ngoài thành, dù chỉ có thể trồng rau, bọn họ cũng ào ào kéo tới mua."

" Quân hầu vất vả bao năm mới lấy được số đất đó, nếu như bán rẻ, đám người tầm nhìn hạn hẹp ấy gặp phải người trả giá cao, không chừng sẽ bán đất đi, há chẳng phải chuyện đâu hoàn đó à?"

" Cho nên hạ quan kiến nghị, chẳng những không được bán rẻ mà còn nhất định phải bán giá cao. Hơn nữa không phải ai cũng mua được, chúng ta sẽ ưu tiên cho người có tiền mà không có đất..."

Nhìn bốn người họ tranh cãi, Vân Sơ đẩy cửa quan giải đi ra ngoài.

Lúc này gió đã dừng, tuyết thôi rơi, mây đen tan hết, trăng sáng treo giữa trời, chiếu cả thành Trường An sáng rực.
Bình Luận (0)
Comment