Chương 1747: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (1)
Chương 1747: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (1)Chương 1747: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (1)
Hoàng đế là một bảo bối cực lớn tự có tài nguyên mang theo người.
Chỉ cần hoàng đế ở Trường An, Trường An là hạch tâm của Đại Đường, mà đã là hạch tâm thì tất nhiên sẽ có vô số tài nguyên đổ về đây, bất kể là có vô tình hay cố ý.
Cho nên chưa nói cái gì khác, chỉ xuất phát từ góc độ kinh tế thôi, Vân Sơ đã muốn giữ thật chặt hoàng đế ở Trường An. Có hắn ở Trường An, dù mình có làm chuyện hoang đường gì, cũng có vị hoàng đế lão đại này đội nồi đen hộ. Hoàng đế đã đội nồi đen thì có thể chống mọi lời bàn tán đồn đại, nếu không thể, hoàng đế vẫn có thể khiến tất cả những kẻ có ý kiến phải câm miệng, tới mức đó vẫn không được, hoàng đế còn có thể khiến cả nhà chúng vĩnh viễn câm miệng.
Đương nhiên tất cả phải ở dưới điều kiện tiên quyết là hoàng đế sẽ ủng hộ mình, Vân Sơ rất muốn hoàng đế chuyến này có đi mà không có về.
Lý Trị ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là chập tối rồi, được nội thị hầu hạ mặc y phục, uể oải ra noãn đình ngắm cảnh, không ngờ thấy ngoài Hưng Khánh Điện là từng mang nông điền trơ trụi vào mùa đông.
Cái gì thế này? Lý Trị suýt chút nữa ... Hắn cũng không biết mình suýt chút nữa làm sao nữa, vì chuyện này quá sức là ... Lý Trị không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào, ngây ra mất một lúc mới thốt lên lời:" Vân Sơ dám trồng lương thực trong Hưng Khánh Cung đấy à?"
Thụy Xuân vội chạy tới đáp:" Dạ, là trồng bông ạ."
"Tên đó điên mất rồi, là quan phủ trồng sao?"
" Không ạ, là bách tính xung quanh trồng đấy ạ."
Lý Trị trố mắt lần nữa:" Y ngươi là tòa cung uyển hoàng gia này bách tính có thể thoải mái ra vào?"
Thụy Xuân lau mồ hôi, giới hạn hành vi vị nào đó có thể làm ra là không hề tồn tại, chỉ có chuyện y không nghĩ tới chứ không có chuyện y không dám làm:" Bẩm bệ hạ, bách tính chỉ có thể tiến vào tiền điện, còn Nam Huân Điện, Đại Đồng Điện, Cần Chính Vụ Bổn Lâu, Hoa Ngạc Tương Huy Lâu và Trầm Hương Đình thì bách tính không vào được."
Lý Trị hừ mạnh:" Thế nhưng Hưng Khánh Điện quan trọng nhất lại cho bách tính ra vào, còn thay cả hoa phòng bằng nông điền, y không chỉ muốn trẫm thân dân, còn muốn trãm thân nông luôn sao?"
" Bẩm bệ hạ, Vân hầu không dám ép bệ hạ làm gì, theo nô tài biết thì ngài ấy chỉ vì muốn trồng thêm trăm mẫu bông thôi. Bệ hạ quay về Trường An là chuyện không ai ngờ tới được, huống hồ số ruộng này đã có vài năm."
" Trường An thiếu đất như thế kia à?"
" Bẩm bệ hạ, không phải là Trường An thiếu đất, mà là người Trường An quá nhiều, người nhiều thì nhu cầu vật tư tất nhiên cũng nhiều. Tuy nói Trường An có tiền, có thể mua được một phần ở bên ngoài, nhưng Vân hầu cũng không muốn bỏ qua bất kỳ mảnh đất nào có thể tận dụng được ở Trường An."
Lý Trị ồ một tiếng:" Nói như thế xem ra y chính vì số đất này mới xây dựng Hưng Khánh Cung, thế thì Đại Minh Cung hẳn cũng như thế."
Thấy mặt hoàng đế đã giãn ra, Thụy Xuân thở phào:" Không ạ, xây dựng Hưng Khánh Cung là vì xua đuổi một số kẻ."
" Kẻ nào?"
" Là những kẻ khí chất không phù hợp với Trường An, theo lời Vân hâu nói là đám côn đồ ác bá vốn sống ở phường Hưng Khánh ạ."
Lý Trị hoang mang:" Có loại côn đồ ác bá nào mà Vân Sơ lại không hạ nổi chứ?"
Thụy Xuân nhỏ giọng giải thích:" Bệ hạ, đám côn đồ ác bá ở mỗi một tòa thành thực ra đều có gốc gác, mà gốc gác đám người dơ bẩn này thường chính là cao môn đại hộ tự coi mình lấy thi thư lễ nghỉ truyền gia.
" Bọn họ tay không dính máu, thông qua nuôi đám côn đồ ác bá này để bóc lột bách tính. Nhờ cao môn đại hộ dung túng, đám côn đồ ác bá mới có thể hoành hành, một khi có vấn đề, bọn họ vứt bỏ ngay đám côn đồ ác bá đó, lại còn lấy được tiếng tốt trong dân." " Vân hầu năm xưa lợi dụng cơ hội Trường An đại kiến thiết, khiến ánh mắt đám côn đồ ác bá thu hút hết vào Hưng Khách Cung. Sau khi bọn chúng đã phân chia hết địa bàn, định lấy đố làm cơ sở đàm phán với Vân hầu kiếm chác lợi ích, ngài đấy đã cho phong bế công trường Hưng Khánh Cung ba tháng."
" Ba tháng sau công trường tiếp tục khởi công, từ đó trong thanh không còn cái gọi là côn đồ ác bá nữa."
Chuyện gì xảy ra trong ba tháng đó Lý Trị không hỏi, chỉ hỏi:" Không đem ra xét xử à?"
" Không ạ, đám người đó biến mất không còn tung tích, cao môn đại hộ chẳng dám hỏi tới đám tay sai này, bách tính vui mừng không hết. Từ đó trở đi Vân hầu tiếp tục trưng dụng đất ở phường Hưng Khánh không gặp chút trở ngại nào nữa."
Lý Trị vỗ đầu gấu lớn bên cạnh:" Những chuyện này chưa bao giờ trẫm thấy tấu báo."
" Dạ, vốn toàn là lưu manh ở các phường, đến hộ tịch cũng không có, thế nên sống chết bọn chúng không ai quan tâm."
Tán gấu với Thụy Xuân vài câu thì có hoạn quan tới bẩm báo, nói Vân Sơ cầu kiến.
Lý Trị hôm nay nói chuyện còn chưa thỏa, thấy Vân Sơ tới nhất định có nhiều chuyện hay hơn để kể, liền lệnh hoạn quan mau mau dẫn y vào.
"Nghe Thụy Xuân nói năm xưa ngươi mượn cơ hội xây dựng Hưng Khánh Cung để chỉnh đốn lề thói Trường An, làm mấy trăm người chết nói ở công trường hả?"
Vân Sơ ngạc nhiên:" Đâu ra chuyện đó ạ?”
Lý Trị cười ha hả:" Không chịu thừa nhận?"
" Chuyện không có thì bệ hạ bảo thần thừa nhận thế nào đây?"
" Cũng có khả năng không phải chết đói mà đánh nhau tới chết!"
Vân Sơ tức thì thi lễ:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."
Lý Trị quay đầu bảo Thụy Xuân:" Ngươi xem đấy mà học." Thụy Xuân lắc đầu:" Nô tài là người thật thà, không học được đâu ạ."
Mỗi một quan viên Đại Đường tới địa phương nhậm chức cơ bản đều phải cướp đoạt lại quyền lực từ hào tộc địa phương, quá trình đó tạo ra chuyện chém giết không đếm xuể. Như Lỗ Tú cũng là người như thế, khi nhậm chức ở Hà Bắc đã giết tới máu chảy thành sông, để chức quyền huyện lệnh của mình được thực thi triệt đệ.
Lý Trị biết điều này rõ lắm, cho nên chẳng thấy lạ nữa.
May mà đại bộ phận quan viên Đại Đường phái đi đều được đồng liêu giúp đỡ đoạt về quyền lực của mình, nói cách khác ngang với Đại Đường đoạt lại quyền quản lý địa phương.
Thủ đoạn khống chế thiên hạ của Đại Đường là trước tiên khống chế toàn bộ những tòa thành lớn, sau đó lấy tòa thành lớn làm cơ sở phát triển ra thành nhỏ, từ thành nhỏ lấy huyện làm cơ sơ, cuối cùng khống chế toàn bộ huyện thành. Quyền lực Đại Đường chỉ kéo dài tới đây là dừng, người thực sự đưa quyên lực tới từng người cụ thể là hương thân địa phương.