Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1751 - Chương 1748: Đồ Quý Phải Nẫu Cho Kỹ (2)

Chương 1748: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (2) Chương 1748: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (2)Chương 1748: Đồ quý phải nẫu cho kỹ (2)

Hiện giờ chỉ có quan phủ Trường An là người duy nhất của Đại Đường có thể đưa quyền lực tới từng cá nhân trong huyện.

Hệ thống cai trị này có sơ hở lớn, vì loại sơ hở đó mà một khi nông phu ở địa phương phản loạn là mau chóng có thể tạo thành thế lửa cháy đồng hoang.

Như năm xưa một nữ tử nông thôn tên Trần Thạc Chân tự xưng mình là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, lấy hiệu Xích thiên thánh mẫu, nắm giữ đế vương chỉ thuật, kỳ môn độn giáp cũng tạo phản như thế. Ả dọc đường hô hào người theo vô số, giết quan quân chết như rạ, công phá nhiều tòa thành trì, may mà khi đó quan viên đương địa Đại Đường hữu dụng, mới bắt sống được nữ nhân đã xưng là Văn Giai hoàng đế này.

Nghiêm khắc mà nói, trên lịch sử Trung Hoa, nữ hoàng đế có địa bàn, có chính quyền của mình, Trân Thạc Chân là người đầu tiên.

Trận chiến đó quân sĩ dưới trướng Văn Giai hoàng đế chết ba bốn vạn, còn về phần quan binh cũng chết khoảng bốn vạn, khiến vùng chiến khu phải nghỉ ngơi dưỡng sức hơn mười năm mới dần khôi phục.

Cho nên có thể nói mô hình chính quyền Đại Đường định sẵn là môi trường thích hợp cho khởi nghĩa nông dân sinh trưởng.

Vân Sơ nhìn ra sơ hở này, Lý Tích cũng thấy rõ, nếu không phải hoàng đế năm xưa hoàng đế và Lý Tích tiến hành cuộc tấu đối đủ đi vào sử sách ở cầu treo Hoàng Hà, thì Đại Đường tới tận giờ vẫn đang bận dẹp loạn.

Chứ sao nữa, một cuộc phản loạn do Lý Tích phát động, không mất tám mười năm khó mà dẹp yên được.

Lý Trị xua tay, tựa hồ không muốn cùng Vân Sơ thảo luận vấn đề này, cười hỏi:" Ngươi bán tửu yến của trẫm được bao tiền?"

Nhắc tới thành quả, Vân Sơ không hài lòng cho lắm:" Sáu vạn tám nghìn mẫu ạ, còn năm nghìn mẫu đang mưu tính."

Lý Trị buông tiếng thở dài:" Bán rẻ quá!" Vân Sơ rất tán đồng:" Biết làm sao được ạ, người dưới đã tận lực rồi, xem ra người ta cũng không muốn tốn kém quá nhiều vào bệ hạ."

Lý Trị trừng mắt:" Bớt cái trò chia rẽ ly gián của ngươi đi, trong số những người đó không ít là gia thần của Lý thị trẫm. Có điều với thủ đoạn của ngươi thì trẫm đoán đây chưa phải điểm cuối."

Vân Sơ cười ha hả, ghé tới gần Lý Trị nói:" Bệ hạ, có vài nhà bất mãn với vị trí hiện giờ của bản thân."

" À, vậy là ngươi định làm cho bọn họ càng bất mãn hơn chứ gì?"

" Tất nhiên là thế ạ, chỉ có điều ân phải xuất phát từ bên trên chứ cái thể diện của thần vốn chẳng đáng tiền."

" Vậy ngươi muốn trẫm dùng ân từ bên trên thế nào đây?" Lý Trị hứng thú muốn biết Vân Sơ chơi trò gì, không ngại phối hợp:

Vân Sơ thủ thỉ bên tai:" Chỉ cần ít phi bạch của bệ hạ thôi ạ, phi bạch của bệ hạ đã thắng cả tiền nhân, đám người đó coi bút mực của bệ hạ như châu báu cái thế."

Lý Trị thích làm chuyện xấu lắm, nhưng làm gì có ai dám bàn tính chuyện kiểu này với hắn, đều lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo đường hoàng, chính vì thế hắn thích cho người khác đội nồi đen thay mình, một phần là để hả tâm tư u ám:" Nếu là châu báu cái thế thì phải càng ít càng tốt, trẫm không thể một lần ban quá nhiều, nếu không kế sách của ngươi sẽ không thành."

Đôi khi nói chuyện hoặc mưu đồ cái gì cùng Lý Trị, Vân Sơ thực sự cảm giác cái gọi là tâm linh tương thông có tồn tại.

Hai người có thì thâm bàn bạc rất vui vẻ, nhưng mưu hèn kế bẩn trong đó khiến Thụy Xuân nghe mà toát mồ hôi.

Hắn vốn cho rằng Vân Sơ đã quá đắc ý, đem yến tiệc của bệ hạ đi bán, nhất định khiến bệ hạ không vui, đây là nước đi thất sách, nhưng khó tránh, được hoàng đế ân sủng như thế, ai chẳng lâng lâng quên hết tất thảy. Vậy mà không ngờ bệ hạ chẳng những không giận mà lại còn phân khích hơn cả người được lợi như Vân Sơ.

Sau khi cùng hoàng đế thương lượng thời gian tổ chức tửu yến xong, Vân Sơ cáo từ mà đi, Thụy Xuân lẫn là người đi tiễn:

Đợi tới chỗ không có bóng người Thụy Xuân mới hạ giọng nói:" Trước khi quân hầu tới, ta đã dẫn dắt chủ đề đến địa phương."

Vân Sơ gật đầu:" Bệ hạ đã nói tới rồi, nhưng chỉ nói một hai câu mà thôi, xem ra vấn đề này cuối cùng vẫn phải đặt lên người thái tử Hoằng thôi, bệ hạ không còn hứng thú quản chuyện nữa."

Thụy Xuân tán thành:" Vậy cứ để bệ hạ tiếp tục vui vẻ như vậy đi, dù sao bệ hạ đã làm đủ nhiều vì Đại Đường rồi."

" Cũng tốt, với thân phận bệ hạ, có được vui vẻ không phải dễ dàng."

Vân Sơ về tới nhà thì đã canh hai rồi, cả nhà vẫn chưa ngủ, đợi vị gia chủ y.

Lý Tư đã khóc tới mắt trông như hai quả đào nát rồi, Vân Sơ vừa mới về đã chạy tới nói ngay:" A gia, phụ hoàng con không cho con tới Hưng Khánh Cung hầu hạt"

Vân Sơ nhăn mặt nhìn Lý Tư:" Bằng vào bộ dạng này của con, ta cũng không muốn còn tới gần hầu hạ."

Lý Tư thế là lại lần nữa khóc toáng lên.

Ngu Tu Dung ởđi tới ôm Lý Tư vào lòng dỗ dành:" Càng ngày càng kỳ, đang yên lành chàng trêu chọc nó làm gì, trong lòng con nó vốn khổ rồi."

Vân Sơ không để ý tới lời trách móc của thê tử, bảo Vân Cẩn:" Mai con tới phường Hưng Khánh, tiếp tục làm bí thư cho bệ hạ."

" Vâng!" Vân Cẩn nghe là biết lại có bí thư bên cạnh hoàng đế chết rồi:

" Con tới đó để bệ hạ bớt giết đi vài người, Trường An bớt đi vài oan hồn, tâm trạng bệ hạ cũng tốt hơn."

Vân Loan bĩu môi:" Đám đó vì làm quan đến mạng cũng không cần!"

Vân Sơ mắng:" Không được nói người ta như thế, ít nhất người ta còn có chí tiến thủ, không như con."

"A gia, đâu phải con không có chí tiến thủ, mà là con không muốn ở Thái y viện nữa, sở trường của lão thần tiên là ở hai khoa phụ nhân trẻ con, con không muốn làm đại phu đó."

" Thế làm ra dụng cụ gì chưa?"

" Con làm ra một cái kẹp có thể giúp phụ nhân khi sinh con ... Làm con giờ suốt ngày phải đi theo bà đỡ, gặp phải ca khó sinh là dùng kẹp giúp ..."

Ngu Tu Dung đỏ mặt đánh một cái lên đầu Vân Loan:" Lời hạ lưu gì cũng dám nói thế hả?"

" Giờ con là đại phu, ngay cả lão thần tiên cũng nói con làm ra cái kẹp tạo phúc cho bách tính, sao tới chỗ mẹ thành lời hạ lưu rồi?" Vân Loan uất ức lắm:" A gia đã thấy chưa, con không muốn tới Thái y viện nữa!"
Bình Luận (0)
Comment