Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1752 - Chương 1749: Mùa Xuân Là Một Lợi Tâm Tình (1)

Chương 1749: Mùa xuân là một lợi tâm tình (1) Chương 1749: Mùa xuân là một lợi tâm tình (1)Chương 1749: Mùa xuân là một lợi tâm tình (1)

" Tỷ phải sớm trở về, tỷ phải thật xinh đẹp trở về, tỷ phải mang theo lễ vật phong phú trở về, nếu không mẫu thân sẽ cưới nữ nhân khác cho ta mất. Thời gian qua có rất nhiều, rất nhiều nữ nhân già tới nhà xem mặt ta, sau đó cười hết sức đáng ghét... Tỷ phải tự biết mình ... Phương thức duy nhất tỷ có thể gả cho ta là bản thân phải ưu tú ... Ưu tú tới mức để mẫu thân quên đi thân thế tệ hại của tỷ, với chuyện tồi tệ mà tỷ đang làm..."

" Bây giờ ta suốt ngày đi theo lão thần tiên xem bệnh cho đủ các loại nữ nhân, trẻ con... Trẻ con còn đỡ một chút, chúng chỉ hơi ồn thôi ... Đám nữ nhân kia thật ghê tởm, ta không sao hiểu nổi một người lại có thể thối tới mức đó."

" Rất nhiều nữ nhân chưa sinh ra được con thì đã chết rồi, ta liền làm ra một loại kẹp, có thể kẹp lấy đầu trẻ con kéo nó từ trong bụng mẹ ra ... Lão thần tiên nói ta rất thông minh, thực ra chỉ bởi vì ta không muốn dùng tay như lão thần tiên thôi."

"'Ta cao thêm nửa thước rồi, người cũng gầy đi một chút, tỷ tốt nhất phải cao lớn vào, an nương không thích nữ nhân như quả bí lùn đâu ... Tỷ yên tâm, ta suốt ngày mặc đạo bào, mặc dù khó che giấu được phong độ hơn người ... Có điều ta không thèm để ý tới đám tiểu nương tử quấn quít quanh mình, cũng không chạy tới khuê phòng họ chơi như trước nữa..."

Dưới ánh đèn vàng vọt, Vân Loan cắm cúi viết cho Vân Quan Quan một lá thư, đây đã là lá thư thứ mấy rồi, nó không viết nhiều tới không nhớ nữa.

Nó rất hoài niệm ngày tháng Vân Quan Quan còn ở bên cạnh, có Vân Quan Quan, nó có rất nhiều lời không thể nói với cha mẹ, huynh trưởng, thậm chí là với cả tỷ tỷ đều có thể nói với Vân Quan Quan. Những lời đại nghịch đó, Vân Quan Quan chưa từng nói với ai, nàng rất biết giữ bí mật.

Nhớ tới Vân Quan Quan, Vân Loan đưa tay dụi mắt, sống mũi cay cay, gấp thư thật cẩn thận cho vào phong bì, đốt ít si đóng lên trên, không đợi si đông lại đã dùng ấn Vân ky úy của mình đóng lên đó.

Phù, phù! Dùng miệng thổi cho nguội si, Vân Loan quyến luyến giao thư cho nha hoàn Bình Quả của tỷ tỷ.

" Nhớ phải giữ cho tốt, không được gấp, không được dính nước, còn phải đem lễ vật ta tặng Quan Quan bọc vào giấy dầu, nghe nói phía tây nam nhiều khỉ lắm, đừng để bị khỉ cướp mất." Vân Loan dặn đi dặn lại tới mấy lượt:

Bình Quả không hiểu vì sao Nhị công tử thường ngày chẳng thèm để ý tới nàng giờ lại dây dưa như thế, vội nói:" Tiểu nương tử đã dặn dò chưởng quầy phải trông coi kỹ đồ của công tỷ, giao cho Quan Quan tiểu nương tử không được có chút sứt mẻ nào."

Nếu tỷ tỷ đã nói thì không ai dám không lấy hết tinh thân ứng phó, Vân Loan yên tâm rồi, nghĩ một lúc lại rút ngăn kéo kiếm một đồng kim tệ thưởng cho Bình Quả, để nàng đem lá thư và vật nó gửi cho chưởng quầy.

Hiện giờ mọi chuyện đối ngoại của Vân thị gân như do một tay Vân Cẩm xử lý, thư của Vân Loan tất nhiên tới tay nàng trước nhất.

Vân Cẩm cầm lá thư đệ đệ gửi cho Vân Quan Quan xem dưới ánh nến, không thấy gì cả, nàng tỉ mỉ nắn xung quanh, phát hiện thư rất dày. Cuối cùng nhìn dấu si niêm phong Vân Cẩm hơi do dự.

Chúng nó có cái gì để mà nói với nhau nhiều như thế chứ, mỗi lần có Vân thị chưởng quầy đi tây nam là thế nào cũng gửi đi một bức thư, Vân Cẩm rất muốn biết đệ đệ mình viết cái gì, chuyện này, nàng chẳng hiểu nổi.

Vân Cẩm có cách mở si niêm phong mà người khác không nhận ra, rốt cuộc nàng không làm, không muốn tổn thương đệ đệ, nên cẩn thận cho thư của đệ đệ vào ống da trâu, thêm một lớp si nữa đưa Bình Quả giao Quách chưởng quầy.

Chưởng quầy cấp hai Quách Phong lần này đi tây nam là để thu gom món đồ nhuộm của vùng tây nam, như chá nhiễm, trát nhiễm, lam điện sắc. Vụ kinh doanh này với Vân thị mà nói chẳng tính là lớn, sở dĩ phái một chưởng quầy cấp hai đi vì cái tên Lý Thừa Tu kia bị thân tộc Lý thị đuổi khỏi phủ Anh quốc công rồi, nếu không kiếm cho hắn một chuyện làm ăn ổn định, hắn sẽ chết đói.

Nói ra thật nực người, Lý Thừa Tu thân là người kế thừa chính đáng của phủ quốc công lại không có được một chỗ dung thân cho mình. Bây giờ tới ngay cả tước vị của Anh quốc công cũng không liên quan gì tới hắn nữa.

Một cái viện tử ba mẫu, một khinh xa đô úy, thái tử trung xá nhân chính ngủ phẩm và một nông trang 500 mẫu ở ngoài thành, là toàn bộ di sản Lý Thừa Tu có được từ trong phủ Anh quốc công.

Có thể nói trong cuộc đấu tranh gia tộc này, Lý Thừa Tu đã thua thảm hại, còn vì gia nghiệp và quan hệ với người khác trong Lý thị rất gay gắt, chẳng những bị đuổi khỏi gia môn, ngay cả tên trong tộc phổ cũng bị người ta cho một gạch xóa bỏ.

Vì trạch viện là cái bỏ hoang, chẳng thể ở được, thời gian này Lý Thừa Tu ở tạm trong Vân thị, hắn chẳng có gia nghiệp gì, nên Vân Cẩm dùng bổng lộc của hắn mở chuyện làm ăn nhỏ, sau này còn nuôi gia đình.

Nghĩ tới chuyện này Vân Cẩm hỏi Bình Quả:" Thừa Tu sư đệ đã nghỉ chưa?"

Bình Quả lắc đầu:" Chưa ạ, vừa rồi nô tỳ ở chỗ Nhị công tử về còn thấy Thừa Tu công tử cùng Đại công tử, Hoan công tử, đang uống rượu trong đình."

" Đi xem sao." Vân Cẩm khoác áo choàng lên:

Trạch viện Vân thị không rộng, hơn ở chỗ mọi thứ đều tinh xảo, đi qua cổng bán nguyệt tới hoa viên, cây cối um tùm, bên trái còn có hồ sen, lúc này đã tàn, ở giữa là hành lang có mái che dẫn thẳng tới đình lục giác nằm mép ao. Mặt trăng treo ở góc phải, rải xuống nhân gian u tĩnh những tấm màn ánh sáng như sương khói khiến hồ nước lấp lánh ánh bạc, cảnh đêm càng thêm mê người.

Lý Thừa Tu, Vân Cẩn, Ôn Hoan lúc này đang ngồi uống rượu quanh cái lò ấm, nhìn thấy Vân Cẩm mặc áo choàng lông chồn màu trắng như tiên tử từ sương đi ra, làm cả ba ngây người.

Có điều ai thực sự biết Vân Cẩm thì sẽ chỉ dám tán thưởng vẻ đẹp của nàng từ xa, khi nàng tới gần, Ôn Hoan lập tức bảo Vân Cẩn:" Hai người chúng ta đi thôi."

Vân Cẩn thì dặn muội tử:" Đừng quá đáng!"

Gương mặt Vân Cẩm lạnh như băng:" Thừa Tu sư đệ sở dĩ rơi vào cảnh này lỗi lớn là bởi hai tên bằng hữu không ra gì các ngươi." Ôn Hoan cười hì hì:" Thừa Tu sư đệ này không có chút vướng bận gì, toàn thân nhẹ nhõm, là chuyện là ta mong dài cổ mà không được, muội lại bảo hắn đáng thương à? Nếu thấy hắn đáng thương sao còn lấy hết tiền của hắn, đi kinh doanh vớ vẩn gì đó, hại hắn ngay cả tiền rượu cũng không trả nổi."

" Đủ rồi!" Vân Cẩm cắt lời, mắt phượng nên sắc lẻm:" Ta hi vọng đây là lần cuối cùng ta nghe thấy chuyện đi thanh lâu uống rượu nói ra từ miệng ngươi, thêm một lần nữa, đừng trách ta tàn nhãn."

Vân Cẩn vội giải thích:" Bọn ta đi thanh lâu chỉ xem ca vũ, nghe khúc từ uống rượu, không làm chuyện gì khác."
Bình Luận (0)
Comment