Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1753 - Chương 1750: Mùa Xuân Là Một Lợi Tâm Tình (2)

Chương 1750: Mùa xuân là một lợi tâm tình (2) Chương 1750: Mùa xuân là một lợi tâm tình (2)Chương 1750: Mùa xuân là một lợi tâm tình (2)

Dù đối diện với ca ca song sinh thì Vân Cẩm vẫn hết sức lạnh lùng:" Ta nghe nói các huynh ở thanh lâu tự xưng nhân sĩ phong lưu, Ôn Hoan học a gia nâng chén làm khúc, các huynh có tài tình đó không, ở đó gào thét như ma quỷ, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay à? Tiền không kiếm nổi đồng nào, tiêu tiền trong nhà như nước, lại tới những chỗ đó mạnh miệng khoe khoang?"

" Được rồi, Thừa Tu sư đệ hết sạch tiền rồi đấy, kiếm ra ngàn vàng cho hắn an bài cuộc sống cho ta xem nào?"

Vân Cẩm bị muội tử nói cho không còn chút thể diện nào, chép miệng nói:" Ta đi nghỉ đây, sáng mai tới Hưng Khánh Cung làm bí thư cho bệ hạ nữa."

Nói rồi vội vàng rời đi, Ôn Hoan thấy Vân Cẩn chạy thì cầm chén rượu đổ hết vào miệng, chắp tay với Lý Thừa Tu chạy mất.

Vân Cẩm ngồi xuống đối diện với Lý Thừa Tu đang lặng lẽ uống rượu, có chút thương hại:" Ta là như thế đấy, ngươi nghĩ cho kỹ."

Lý Thừa Tu giang tay thể hiện mình chẳng có gì:" Còn ta chỉ có thế này, nàng cũng phải nghĩ cho kỹ."

Vân Cẩm khẽ thở dài, giọng dịu đi đôi phần:" Trước khi đám phế vật phủ Anh công chết hết, ngươi khó mà ngoi lên được."

" Chuyện đó không quan trọng, ta chỉ hỏi nàng có muốn cùng ta sống cuộc đời không mấy vinh hoa phú quý không thôi."

" Hiện giờ ta hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, cũng chẳng thấy thứ đó có mấy quan trọng, ta không có tài ngàn vàng tiêu hết lại có ngay như a gia, song tự tạo cuộc sống no đủ vẫn làm được."

Lý Thừa Tu đưa tay ra nắm bàn tay nhỏ của Vân Cẩm trên bàn:" Dù sao cũng làm nàng phải thiệt thòi rồi."

Vân Cẩm lắc đầu:" Ngàn vạn lần đừng nói lời đại loại như thế trước mặt ta, cũng ngàn vạn lần đừng cảm thấy khiến ta bị thiệt thòi mà chuyện gì cũng nhường nhịn ta. Ta là nữ nhi của a gia ta, ta mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của ngươi, bất kỳ sự nhân nhượng nào cũng là sỉ nhục Vân Cẩm ta."

" Đợi a gia ta qua thời gian bận rộn này, ngươi tới cầu thân đi."

Lý Thừa Tu nghe tới chuyện này mặt mới méo:" Được, trận đòn này sớm muộn gì cũng không thể tránh được mà."

Vân Cẩm khẽ mỉm cười:" A gia ta là người nói lý lẽ, sẽ không làm khó ngươi đâu."

Điều này thì Lý Thừa Tu không tán đồng với Vân Cẩm lắm, sư phụ là người thích dùng nắm đấm giảng lý lẽ nhất:" Sư phụ nhìn bất kỳ nam tử nào muốn cưới đi khuê nữ của người đều là thứ sói nói, đánh một trận còn là ít."

" Tính ta lạnh lùng, cô độc, chẳng biết ngươi nhìn trúng ta ở điểm nào?"

Lý Thừa Tu nhìn gương mặt xinh đẹp vô ngần của Vân Cẩm, lòng xao xuyến, định chuyển chỗ ngồi bên nàng, không ngờ vừa đứng lên thì thấy Vân Loan không biết từ đâu ra đã ngồi bên cạnh Vân Cẩm, hai tay ôm chặt tay tỷ tỷ, đôi mắt như sói dữ nhìn hắn...

Đêm khuya gió lạnh, Vân Sơ ngồi trong thư phòng, gẩy đàn tranh tình tang, không bao lâu sau, những tiếng nhạc hỗn loạn dần dần hình thành ca khúc.

Ngu Tu Dung đang cởi bỏ trang sức trên người, nghe một lúc quay sang:" Ca khúc gì thế, thiếp không nghe ra, sáng tác mới của phu quân à?"

" Rất nhiều âm bậc đã phá vỡ quy luật của ngũ âm, cũng không nằm trong hàng ngũ cung và biến, không tính là chính quy, làm ca khúc như thế quá tùy ý, không phù hợp với thân phận của phu quân."

Vân Sơ vẫn tiếp tục gẩy đàn:" Cung đại biểu cho ổn định và trang trọng, thương đại biểu cho công bằng và chính nghĩa, giác đại biểu cho dũng cảm và quyết đoán, trưng đại biểu cho quang minh và nhiệt liệt, vũ dại biểu cho nhu hòa và ưu mỹ, biến cung đại biểu cho thần bí và ai oán, biến trưng thì mang hàm ý khẳng khái phấn khích.

"Tình cảm con người quá phong phú, đâu phải chỉ có mấy cảm xúc đó, gì chưa nói, khi chúng ta ân ái, tiếng kêu của nàng đã vượt qua ngũ âm rồi." Ngu Tu Dung sớm không còn cảm giác với lời khốn kiếp của trượng phu nữa rồi, hơn nữa trong khuê phòng chẳng ngại:" Lễ nhạc, lễ đứng trước nhạc."

Vân Sơ tiếp tục gảy đàn:" Có người trước có lễ, muốn sinh con cũng phải sau khi rên la đủ đã."

Ngu Tu Dung thong thả đi tới, dùng thân thể ấm áp ôm vai Vân Sơ:" Rõ ràng là khúc nhạc hay, phu quân lúc nào cũng muốn lấy thứ hạ lưu ra làm ví dụ. Thiếp thân cảm thấy hình như càng không thích bất kỳ loại quy củ..."

Xưa nay Vân hầu có tiếng thích lão phụ, giờ bị khiêu khích như thế sao còn chịu được, trở tay kẹp lão phụ đó dưới sườn đi về nội trạch.

Trường An tiến vào tháng hai cơ bản đã không giữ nổi tuyết nữa, hai ngày trước thôi còn đổ một trận tuyết lớn, vậy mà sau khi thức dậy đã chẳng thấy tuyết đâu nữa, chỉ có ở nơi khuất sáng mới thấy được ít dấu tuyết.

Tuyết không giữ được nhưng mai lại nở rất đẹp, Vân Sơ vừa cùng thê tử ân ái cùng lúc cũng làm xong khúc ca để lấy lòng hoàng đế, y tin nhất định hoàng đế thích. Vì so với câu " Đào hoa đầm thẳm sâu ngàn thước, khó sánh tình Uông tiễn biệt ta." Do Lý Bạch làm thì còn lừa được cảm xúc người ta hơn nhiều.

Ngu Tu Dung thì nghe một lượt đã nôn khan, thiếu chút nữa làm Vân Sơ tưởng rằng nàng có thai.

Với mỗi quan viên mà nói nịnh bợ quan trên là một môn tài nghệ phải nắm được, nếu làm tốt thì chưa nói tới chuyện thăng quan tiến chức gì, trước tiên là mình dễ sống, bách tính cũng dễ sống.

Nếu không quan trên không vui một cái là có lao dịch, đủ loại phí, cắt giảm hỗ trợ, khiến ngươi khốn đốn ứng phó, thời gian đâu nói tới lý tưởng với dân sinh.

Đặc biệt đối với quan viên địa phương càng phải am hiểu thủ đoạn lấy lòng quan trên, dù ngươi có ghét thói xấu này, thì tốt nhất cũng nên theo đám đông. Ngươi là quan địa phương, chức trách của ngươi là tạo phúc cho bách tính, giảm gánh nặng cho bách tính, chứ không phải vì tôn nghiêm của bản thân mà mang cuộc sống của bách tính đi đấu tranh. Lý Trị có thể mang tới phúc khí lớn cho Trường An, chỉ cần giữ hắn ở lại Trường An thêm một ngày nào, Vân Sơ có cách đem quyền lực của mình vận dụng tới mức lớn nhất. Tranh thủ làm hết những chuyện khó làm, không thể làm trước kia trong thời gian Lý Trị ở lại.

Đó là thứ gọi là chiêu cáo mượn oai hùng trứ danh trong thủ đoạn quan trường.

Những người không chấp nhận được chuyện sai trải, đạo đức phẩm hạnh đường hoàng thì tốt nhất đừng cho làm quan địa phương mà cho đi làm pháp quan, làm quan giám sát, làm cái gì cũng được miễn đừng phái xuống địa phương để hại bách tính.

Một quan viên chủ chính tốt, chỉ cần trên không có lỗi với quốc gia, dưới không có lỗi với bách tính, còn có lỗi với bản thân thì chẳng hề gì .

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment