Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 175 - Q1 - Chương 175: Thời Đại Phong Kiến Chó Má.

Q1 - Chương 175: Thời đại phong kiến chó má. Q1 - Chương 175: Thời đại phong kiến chó má.

Thôi nương tử thực sự là người tốt.

Điểm này Vân Sơ có thể chứng minh, nàng không chỉ đối xử tốt với chủ nhân như Vân Sơ, Vân Na còn đối xử rất tốt với tất cả người dựa vào Vân gia mà sống trong viện tử.

Thị nữ ban ngày đánh vỡ món đồ gốm bị nàng dùng roi quất mấy cái, tới tối lại đem dược cao tới bôi vết thương, còn nói rất nhiều lời răn dạy lẫn an ủi. Cho nên đám thị nữ trong viện tử rất sợ nàng, nhưng khi gặp phải chuyện thì đi tìm nàng kể đầu tiên. Thôi nương tử là người từng chịu khổ nạn, nên nàng biết cuộc sống có được bây giờ khó khăn thế nào.

Rời khỏi Trường An mười bốn năm trở về, không còn ai nhận ra nàng nữa, dù người thân như tỷ muội trước kia, tới phường Tấn Xương xem phượng hoàng gặp được cũng như người xa lạ. Một là quý phụ tóc vấn cao, đầu gài đầy sai vàng, một là phó phụ vải xanh đơn giản, đầu gài sai gỗ. Một ngẩng cao đầu đi trên đường lớn, ngạo nghễ nhìn quanh, một thì khom lưng cúi đầu đừng bên đường để quý nhân đi trước.

Chẳng phải Thôi nương tử ngụy trang tốt, mà dù có nhận ra nhau thì thế nào kể nỗi khổ mười bốn năm qua, hay là hi vọng người ta giúp mình khôi phục vinh quang? Mười bốn năm chịu bao lăng nhục, sớm đã chẳng còn hình dáng xưa, so với việc sán tới thấp kém tìm chút tình thân còn sót lại, chẳng thà ở lại Vân gia, dốc sức giúp thiếu niên kiêu ngạo kia làm nên đại nghiệp.

Ít nhất từ khi bước chân vào Vân gia, nàng chưa bao giờ chịu khinh nhục.

Thôi nương tử biết, Vân Sơ là vị chủ nhân khác với tất cả gia chủ mà nàng biết, vị gia chủ này không thích nô lệ, không chỉ không thích nhà mình có nô lệ, mà không thích toàn bộ nô lệ lẫn chủ nô.

Một gia chủ như vậy ở Trường An, ở Đại Đường không thể sống được. Nhưng y rất thông minh, bù đắp được thiếu xót đó. Còn Vân Na tiểu nương tử thì ....

Trong nhà tắm, Thôi nương tử nhìn thấy Vân Na tiểu nương tử dùng cách ngu xuẩn nhất để tế bần --- Phát tiền.

Nó phát tiền cho mỗi người cho mỗi người gặp được, làm thế chẳng sai, trong cái phường này trừ Vân gia ra thì đều là người sống khó khăn cả, nhưng tiền trên người nó không đủ nhiều, làm tiểu nha đầu này chẳng vui được.

Thôi nương tử thương xót ôm Vân Na mặt rầu rĩ vào lòng, muốn khuyên Vân Na không nên làm thế, lại phát hiện mình không có tư cách, không có lập trường nào nói đứa bé này sai, vì nó không sai. Vân Na lén lút sờ bầu ngực đã không còn no tròn của Thôi nương tử, Thôi nương tử càng ôm chặt đứa bé nhớ mẹ này, hận không thể biến thành mẹ Vân Na, đem toàn bộ yêu thương cho nó.

Trong ngày tháng ảm đạm đó, rốt cuộc có một tin vui.

Địch Nhân Kiệt đã lâu không thấy bóng dáng đã vào ở căn nhà có hoa mai.

Cùng vào ở có rất nhiều học tử, trong ba ngày có hơn 500 người, làm phường Tấn Xương tức thì sôi động hơn hẳn, cái ngõ sâu thi thoảng vang vang tiếng đọc sách, chỉ khổ lũ chó bị chủ buộc mõm lại, tránh sủa càn làm ảnh hưởng tới những Văn Khúc tinh quân đó.

Chỉ là trước kia mỗi tháng một quan tiền trông có vẻ cao không với tới. Nhưng bây giờ giá trị tiền đồng sụt giảm, cái giá này trở nên vô cùng hợp lý. Thế là tất cả phòng trống của phường Tấn Xương rất nhanh kín người.

Trên thị trường đã không còn nhìn thấy đồng khai nguyên thông bảo cũ nữa, thay vào đó là tiền mới. Tiền đã đổi một lượt mà vật giá ở chọ Trường An chẳng quay về. Nhà ăn của các sĩ tử đặt ở ngoài Vân gia đã bắt đầu hoạt động, nơi này không dùng tiền giao dịch, các sĩ tử thường lấy một thẻ trúc đặc thù tới ăn cơm. Nơi này một ngày cung cấp ba bữa, nếu muốn ăn bữa khuya phải bỏ tiền mua thêm thẻ trúc.

Vân Sơ thói quen lấy thẻ trúc ăn cơm, giống như trước kia y ở trường vùng phiếu cơm ở nhà ăn.

Mỗi ngày sẽ có 16 loại món ăn, mỗi thẻ trúc được chọn 4 loại, trong đó có một thứ miễn phí, gọi là cánh phất tay áo. Thứ này trông giống như bên trên rất nhiều trứng gà, thực ra chẳng ai vớt được thứ mình muốn.

Vân Sơ lấy ít rau trộn, một quả trứng rán, thịt cừu, rau muối, rồi dùng đũa cắm hai cái bánh bao, kiếm chỗ trống ngồi xuống. Thấy mọi người xếp hàng lấy canh phất tay áo cũng tới lấy một bát.

Địch Nhân Kiệt ngồi đối diện Vân Sơ thì toàn thị kho tàu đỏ rực khay ăn, Vân Sơ không nhịn được nói:" Ngươi muốn ăn thành lợn luôn à?"

Địch Nhân Kiệt bĩu môi:" Ngươi thu của ta mỗi tháng một quan tiền, không cho ta ăn no à?"

Nhìn thịt lợn mỡ màng vào cái miệng to tướng của Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ lắc đầu, thấy tên này có béo lên cũng đúng, trước kia người y thấy trừ số ít gầy, còn lại đều rất béo:" Các ngươi tới phường Sùng Nhân chơi thế nào? Ngươi kiếm được mấy cái đai lưng, sao không thấy ngươi tới khoe?"

"Xảy ra chuyện rồi, bị người ta bắt tại trận. Ài, nếu thế cũng đã đành, bị bắt được ăn vài gậy là xong, dù sao loại chuyện này ai bên đều tự nguyện. Chỉ cần không ngủ với chủ mẫu hoặc ái thiếp của người ta thì không sao. Vấn đề là tên súc sinh Khâu Thần Tích khi hành sự bóp chết một tiểu tỳ nữ."

"Khâu Thần Tích à? Cái tên nghe quen quá." Vân Sơ suy nghĩ:

"Nhi tử của Hữu vũ vệ đại tướng quân Khâu Hành Cung, nay là giám sinh Quốc tử giám. Vốn là chuyện rất thú vị, bị hắn làm thế khiến mọi người mất hứng. Mấy người lập tức cắt bào đoạn nghĩa với tên súc sinh đó, ta cũng thế."

"Chuyện đó rốt cuộc xử lý thế nào?"

"Chẳng thế nào, nhà đó là nhà người Thổ Phồn, là nơi ở của Thổ Phồn đại tướng Lộc Đông Tán tại Đại Đường. Chết một tỳ nữ, người ta chẳng bận tâm, còn tặng hắn một cái trâm vàng, nói là không hầu hạ tốt."

"Khâu Thần Tích dùng cái trâm vàng đó mời bọn ta tới Tư Hương Cư uống rượu xem ca vũ, bị tất cả từ chối. Sau đó thứ chó má đó thề, nói bọn ta không nể mặt hắn, sau này hắn không nể mặt ai."

Vân Sơ rốt cuộc nhớ ra tên Khâu Thần Tích đó là ai rồi, một trong ba tên khốc lại của Đại Đường, chỉ xếp sau Lai Thần Tuấn và Chu Hưng.

"Sau này ta không tham gia loại hoạt động này nữa, rất nhiều nhà quan cao hiển quý trong mấy ngày đó cố tình đưa tỳ nữ không vừa mắt trong nhà ra ngoài, đợi đám thái học sinh bọn ta tới cuồng hoan. Nghe nói nếu tỳ nữ đó mà mang thai, trong nhà có mầm mống của người đọc sách, sau này sẽ thành gia sinh tử cho người ta, đời đời làm nô. Con cháu lão tử mở rộng gia tộc chưa đủ, có dư đi làm nô phó cho người ta à?" Địch Nhân Kiệt tham gia một lần, nhìn thấu bản chất hoạt động kia liền mất hứng:

Bình Luận (0)
Comment