Vân Sơ bất mãn với giọng điệu của Địch Nhân Kiệt, ăn vội vàng cho xong bữa của mình, sau đó theo thói quen đứng dậy đi kiểm tra tình hình dùng bữa của những người khác trong nhà ăn.
Xem một lượt Vân Sơ thấy mình quá lo rồi, xem ra người Đường cũng khổ vì cơm nước Đại Đường lâu rồi. Rất nhiều người ăn xong còn muốn ăn thêm, người có tiền thì lấy ra thêm một thẻ trúc để ăn tiếp, không có tiền đành lấy bát canh phất ống tay nhìn thì đẹp mà chẳng có gì.
"Ta phát hiện ngươi lại khinh bỉ ta thêm một phần." Địch Nhân Kiệt ăn nốt miếng thịt lợn mỡ màng cuối cùng, chẳng thấy hắn nhai đã nuốt rồi:
" Ngươi có cái nhìn thế nào với vật giá hiện giờ?" Vân Sơ chẳng muốn nhắc tới chuyện kia, chuyện chủ đề, muốn biết cái nhìn của người Đường về chuyện này ra sao:
"Chẳng thế nào cả, chuyện này cách mười năm lại xảy ra một lần, không lạ, chịu đựng hai năm, vật giá sẽ từ từ hạ xuống." Địch Nhân Kiệt rất thản nhiên:" Ta nghe một số lão tiên sinh nói, đây là chuyện tốt, chứng tỏ người Đại Đường ta có tiền rồi. Tiền nhiều lên, đồ ít đi sẽ xảy ra chuyện này, đợi vài năm khi đồ bách tính làm ra nhiều lên, sẽ lại như trước."
Vân Sơ gật gù:" Thế ngươi không hoài nghi câu nói này của lão tiên sinh à? Không nghĩ tiền ở đâu ra à?"
"Tiền tất nhiên là do triều đình đúc chứ còn ở đâu ra nữa?" Địch Nhân Kiệt đáp đơn giản:
Vân Sơ không hỏi nữa, nếu cả thành phần tinh anh như Địch Nhân Kiệt còn không phát hiện ra điều ảo diệu trong đó thì đa phần chẳng biết gì. Vân Sơ tất nhiên là không nói ra, chẳng ích gì. Nhiều khi người hồ đồ sống mới vui vẻ.
Chiều hôm đó Vân Sơ ở nhà thu được bái thiếp của Bùi Hành Kiệm.
Nói chuẩn xác là nhận được một tờ giấy viết tên tuổi thời gian thôi, coi như thông báo Vân Sơ biết ở nhà mà đợi, gia phó ki đưa giấy xong chẳng thèm đợi trả lời đã bỏ đi rồi. Tất nhiên thôi, với quan chức của Vân Sơ bây giờ làm sao mà xứng để người ta dùng bái thiếp chính quy. Quan lớn ngũ phẩm giá lâm, Vân gia tất nhiên phải dùng đất vàng lót được, nước sạch rửa sân với phù hợp với thân phận của người ta.
Trên giấy ghi rõ thời gian, Vân Sơ thở dài, chuyện phải tới rốt cuộc cũng tới, giơ cánh tay khẳng khiu của thiếu niên mười bốn lên, chưa đủ sức, nếu bốn năm nữa y hoàn toàn trưởng thành rồi, tên khốn đó dám có thái độ như vậy tới Vân gia, y sẽ khiến hắn bỏ khỏi cửa mà về.
Lúc này Vân Sơ đành đứng ở cửa đón.
Tên khốn nạn Địch Nhân Kiệt đã nói ra tên Vân Sơ, với bản lĩnh của Bùi Hành Kiệm, không lý nào không nghe ngóng ra. Lâu như vậy hắn mới tới, xem ra hắn là người thận trọng, không chắc mình có bị lừa không, sau khi điều tra ngoại vi không thu được kết quả mới tới tận nhà, tiên lễ hậu binh.
Đúng như Vân Sơ đoán, không chỉ Bùi Hành Kiệm tới mà Công Tôn Đại Nương cũng tới. Hai người cưỡi ngựa đi song song, một uy vũ bất phàm, một xinh đẹp quyến rũ, trông thực sự rất giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Chứ còn sao nữa, kiếm vũ của Công Tôn Đại Nương oanh động Trường An, mà Bùi Hành Kiệm cũng có đao pháp cuồng dã, được trong ngoài triều nhận định là chiến thần kế tiếp Lý Tịnh. Là ngôi sao đang lên của Đại Đường.
Công Tôn Đại Nương nhìn Vân Sơ một cái liền khẽ lắc đầu với Bùi Hành Kiệm, vì Vân Sơ lần nữa dùng kiểu trang phục đi gặp Lương Kiến Phương, một mỹ thiếu niên hơi gày gò, mắt sao mày kiếm, môi hồng răng trắng, áo sam trắng, áo bào đỏ rực, trên nền trời xám xịt trông càng tiêu sái phiêu dật khó tả thành lời. Nào giống hai tên tiểu tặc thô bỉ, dâm tiện ngày hôm đó, cả nàng nhìn Vân Sơ còn sinh thiện cảm nữa là.
"Lần trước từ biệt ở cổng hoàng thành, còn chuẩn bị tìm cơ hội chủ động tới nhà bái kiến, chỉ là hổ thẹn vì quan chức thấp, chẳng tới được chỗ nho nhã, xin trưởng sử chớ trách."
Giọng nói êm tai, ngôn từ nho nhã, dáng vẻ như cây ngọc đón gió, dù Bùi Hành Kiệm từng thấy Vân Sơ mặc cung phục cũng ngay lập tức đánh tan hoài nghi. Nhất định là có kẻ thấy tướng mạo Vân Sơ quá ưu tú, sinh lòng ghen ghét, cố lý lấy tên y lừa Công Tôn.
"Vị này là mãnh tướng Vân Sơ ở Quy Tư xông pha thiên quân vạn mã mà ta đã nói với nàng." Bùi Hành Kiệm từ trên ngựa nhảy xuống, thân thiết nắm tay Vân Sơ giới thiệu cho Công Tôn Đại Nương, giọng điệu bất giác cũng lễ độ hơn thường ngày:
Công Tôn Đại Đương buộc một chiếc khăn chi đi cái đầu trọc, cũng không mặc tăng bào mà bộ quần áo vàng bó chẽn sát thân mình, trang phục này thích hợp đi đường, cũng thích hợp để chiến đấu, nhún eo thi lễ:" Thiếp thân Công Tôn bái kiếm Vân ti y."
Vân Sơ nhìn hai người này một lượt, tấm tắc khen:" Trước kia không biết phong quang tễ nguyệt (cảnh tươi đẹp sau mưa) là gì, hôm nay gặp hai vị, rốt cuộc hiểu hàm ý trong đó. Mời vào hàn xá. Vân gia không có gì, chỉ có một thứ rượu không phải liệt sĩ không thể uống, có vài món ăn không phải khách quý không thể nếm thử, hai vị nhất định phải thử qua."
Vân gia chẳng rộng, càng chẳng nói tới xa hoa, có điều dưới sự nỗ lực của Vân Sơ và Thôi nương tử, coi như đạt được hai chữ tố nhã.
Bất kỳ ai bước vào Vân gia, ấn tượng đầu tiên là sạch sẽ, không phải loại sạch sàn không đất, nhà không bụi. Mà một loại sạch sẽ thấu từ trong ra ngoài.
Cảm giác này bao phủ không gian, cảnh trí, đồ vật, con người, thậm chí là cả ánh sáng, không khí, vừa đặt chân vào đã khiến người ta thư thái.
Một con báo cực to béo nằm trên mái nhà buồn chán ngáp dài, một nữ đồng mỹ lệ tóc vàng ăn vạ không thành, bị một lão phụ kéo vào sân sau. Mấy thị nữ cực kỳ quy củ cúi đầu đứng ở hành lang. Chiếc giếng nước do đá đắp thành lấp lánh sáng, làm người ta vô thức nghĩ, nước này ắt rất ngọt.
Trừ thị nữ nơi này hơi già một chút, Vân gia thực sự không có chỗ nào để chỉ trích.
Thị nữ tuy già, nhưng lễ nghi cao nhã làm người xuất thân cao môn đại hộ như Bùi Hành Kiệm phải giật mình.
Không ngờ ẩn trong cái phường nhỏ, ngõ sâu lại có căn nhà xuất trần mà lại gần gũi thế này.
Vân gia hiện giờ không dùng bồ đoàn, thay vào đó là ghế tựa. Bùi Hành Kiệm ngầm học theo Vân Sơ ngồi xuống. Côn Tôn Đại Nương tính tình hào sảng, đối diện với nơi này cũng thấy tự ti.
"Vân ti y võ nghệ siêu quần, mỗ gia lần trước ở cổng hoàng thành đã lĩnh giáo rồi, không biết Vân ti y sở trường vũ khí gì?" Với thân phận võ tướng của hắn, nhắc tới chủ đề này cũng là thích hợp:
Vân Sơ chắp tay:" Ở trước mặt Bùi tướng quân nào dám nói võ nghệ siêu quần. Có điều Vân mỗ đối với thuẫn đao và trường thương mã chiến có học qua. Nếu như nói có kỹ nghệ gì sở trường thì Vân mỗ từ nhỏ khổ luyện tiễn pháp có thể lấy ra nói thôi."
Bùi Hành Kiệm cười to:" Có thể cho xem được chăng?"