Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 177 - Q1 - Chương 177: Ngõ Sâu Nhà Nhỏ. (2)

Q1 - Chương 177: Ngõ sâu nhà nhỏ. (2) Q1 - Chương 177: Ngõ sâu nhà nhỏ. (2)

Vân Sơ đứng dậy dẫn hai người tới sân luyện võ của mình, vì nhà không rộng, nơi này hẹp mà dài. Trên giá binh khí đặt ở dưới mái che chỉ cắm một trường mâu, một trường cung, một cây cung trong túi da, ngoài ra còn có ống tên trao tường.

Bùi Hành Kiện lấy trường mâu xuống, xem kỹ phần mũi và tua đỏ, gật gù:" Mùi máu chưa tan, Vân ti y dùng mâu này tung hoành chiến trường Quy Tư à?"

Vân Sơ cúi đầu, giọng buồn bã:" Đơn thương độc mã giết khỏi vòng vây, giữ được tính mạng, còn cho rằng sẽ ngửa mặt cười lớn, nào biết rằng chỉ có hai hàng lệ lau mãi không khô."

"Đó là lý do ngươi xin nghỉ ở thái y thự, vào thái học sao?"

Vân Sơ thuận tay lấy trường cung được bảo dưỡng rất tốt ra, tùy ý kéo dây, gài ống tên bên người, chẳng cần nhắm, một mũi tên lên dây. Trong một nhịp thở, năm mũi tên bay đi, liên tiếp cắm vào đích cách đó ngoài năm mươi bước.

Bùi Hành Kiện chẳng khen hay, nhận lấy trường cung kéo thử:" Cung hai đảm à?"

Vân Sơ cười:" Trên chiến trường nếu không cần thiết không cần dùng cung cứng, bắn thêm một mũi tên là thêm một phần sống."

Bùi Hành Kiệm quay sang Công Tôn Đại Nương:" Nàng xem đi, đây mới là mãnh tướng trên chiến trường, khác với đám ngu xuẩn khoe thích mình kéo được cung mấy đảm, loại đó lên chiến trường vô tích sự."

Công Tôn Đại Nương lại thi lễ với Vân Sơ:" Thiếp thân thụ giáo rồi."

Vân Sơ cười vàng đưa tay mời:" Lúc này hẳn hạ nhân đã bố trí xong rượu thịt, chúng ta hôm nay uống rượu ca vang hay uống say túng luận cũng được. Đừng nói võ nghệ gì nữa."

Nói xong Vân Sơ đi trước dẫn đường. Bùi Hành Kiệm cố tình đi chậm lại vài bước, nhỏ giọng hỏi Công Tôn Đại Nương:" Thế nào?"

Công Tôn Đại Nương vẫn lắc đầu:" Hai mắt sáng trong, lần đầu nhìn thấy chiều cao thiếp thân thì tỏ ra hơi kinh ngạc, còn lại dùng lễ đối đãi không có gì không ổn. So với đôi mắt có lửa của tên cẩu tặc đêm đó khác biệt hoàn toàn, càng khỏi nói ngay tướng mạo, vóc dáng đều không khớp. Chắc chắn bị tiểu nhân vô sỉ hàm oan rồi."

Vân Sơ lễ độ dừng bước ở chỗ rẽ, Bùi Hành Kiệm và Công Tôn Đại Nương liền bước nhanh đuổi theo. Hai người chưa tới nhà ăn đã không kìm được mà đưa mắt nhìn bàn tiệc, không vì cái gì khác, trên cái bàn vuông cao cao, thức ăn đang tỏa mùi thơm ngát.

Rượu nóng nên hương thơm ngào ngạt, đầu hũ rau muối đang sôi trong nồi nên thơm nức mũi, thêm vào cá nướng đang xèo xeo trên lò đỏ lửa tỏa mùi khắp phòng.

"Kiểu món ăn này mỗ lần đầu nhìn thấy." Bùi Hành Kiệm khen một tiếng, cầm chén rượu cồn uống cạn, tức thì chết đứng tại chỗ:

Vân Sơ mau mắn giải thích cho Công Tôn Đại Nương:" Loại rượu này ai thích thì coi như mạng, ai không thích thì coi như thuốc độc. Tẩu tẩu nếu không thích, ở đây có cửu uẩn xuân tửu cũng không tệ.”

Một chén rượu vào bụng, lục phủ ngũ tạng Bùi Hành Kiệm như có lửa cháy, hắn nhịn không bêu xấu, tốn hồi lâu mới áp được hơi rượu xuống.

Sau đó vội cầm đũa ăn mạnh.

Công Tôn Đại Nương thấy hứng trí của Vân Sơ không cao, mới hỏi nguyên do.

Vân Sơ nhỏ giọng nói:" Hôm nay có phường dân tới nhà, hi vọng vay một chút lương thực, đợi sau mùa thu sẽ trả. Nhưng mỗ lo họ giờ vay lương thực, khi đó chẳng trả nổi."

"Không cho vay thì không đành lòng, cho vay lại có đi không về, chẳng trách Khuất Nguyên bên sông than: Thở dài che nước mắt, thương dân sinh lắm gian truân."

"Nay mới lĩnh ngộ được."

Công Tôn Đại Nương không hiểu:" Nay quốc thái dân an, bốn biển thanh bình, là lúc thịnh thế ngời ngời. Sao Vân ti y lại thở dài?"

Bùi Hành Kiệm đặt đũa xuống:" Nàng quanh năm ở trong am ni cô khổ luyện kiếm vũ, không biết gì chuyện bên ngoài."

"Nay giá lương thực một tháng tăng mười lần, giá muối cũng tăng mười lần, những vật dụng dân gian hay dùng đều tăng không ít."

"Mà tiền bách tính kiếm được chẳng tăng lên, mới khiến phải đi khắp nơi vay mượn, làm Vân ti y thở dài. Có điều cũng là do y hiện là lý trưởng của Quang Minh lý, người trong lý thiếu ăn liên quan tới y."

Công Tôn Đại Nương hỏi Vân Sơ:" Lang quân vừa là quan, còn là thái học sinh, vì sao lại làm việc thấp kém?"

Vân Sơ nhìn vũ cơ chết tiệt này, một người dạng chân ra kiếm sống, không hiểu nàng sao có mặt mũi nói lý trưởng là công việc thấp kém.

Chẳng lẽ cùng Bùi Hành Kiệm chơi trò nam nữ ở trong Tĩnh Tâm Am thì cao thượng à?

Ngoài miệng y lại mang giọng điệu bi sảng nói:" Chuyện thế nào cũng phải có người làm chứ, nếu ngươi không làm, ta không làm, vậy ai bảo vệ những người đáng thương này không bị chết đói?"

"Vân mỗ ở chiến trường thấy quá nhiều người chết rồi, đủ loại nguyên nhân đều thấy qua, nên rời chiến trường rồi không muốn thấy người chết nữa. Cho nên làm lý trưởng mong lương tâm được yên ổn thôi."

Công Tôn Đại Nương tuy xem thường y làm công việc thấp kém, nhưng tán thưởng tấm lòng vì nước vì dân của y:" Chỗ tiểu nữ tử còn có ..."

"Vạn vạn lần không thể ..." Vân Sơ lớn tiếng cắt lời:

Thấy Công Tôn Đại Nương chưa hiểu, Vân Sơ thấp giọng nói:" Cho tiền luôn là cách cứu tế tệ nhất. Hôm nay cho tiền, có thể giúp hắn no một ngày, vậy mai có cho không, rồi ngày kia, ngày kìa nữa."

"Nếu ngày ngày cho tiền, lâu dần sẽ nuôi ra một đám vô dụng, không muốn làm việc, một đám phế vật không chịu được vất vả."

"Hay!" Bùi Hành Kiệm đợi Vân Sơ nói xong lớn tiếng khen, với kinh nghiệm sống của hắn, hiểu ngay ra hàm ý của y:

Khen xong, Bùi Hành Kiệm hỏi giống kiểm tra:" Vậy ngươi nói xem thế nào mới là cách cứu tế tốt nhất?"

Vân Sơ nghiêm túc nói:" Tất nhiên là lấy công để cứu tế, để bách tính có việc làm, để quan phủ có thành quả lao động. Đó mới là cách cứu tế tốt nhất, người cho lẫn người nhận đều thống khoái."

Bùi Hành Kiệm mặt đầy tán thường:" Một thái học sinh còn chưa nhập học đã nghĩ ra được cách hay như thế, có thể nói ngươi xứng với thân phận thái học sinh."

Nếu luận tới thi từ ca phú, Công Tôn Đại Nương khả năng không thua kém một ai, nhưng Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm nói tới chính vụ, nàng nghe không hiểu. Ánh mắt nhìn Bùi Hành Kiệm si mê, có vẻ rất thích thần thái của hắn lúc tung luận thiên hạ này.

Bùi Hành Kiệm cũng đáp lại bằng ánh mắt quan tâm yêu thương, cầm bát rượu lên, từ từ nhấp một ngụm, phun ra hơi rượu, rùng mình.

Sau đó nói với nàng:" Thời Tề Cảnh Công, thiên hạ xảy ra nạn đói, đại phu Yến Anh khuyên gián nên phát gạo chẩn tai, nhưng Cảnh Công không đồng ý. Khi đó Cảnh Công muốn xây dựng một cái đài cao."

" Yến Anh lấy tiếng xây đài Lộ Tầm để chẩn tai. Yến Anh lấy giá tiền cao thuê nạn dân, lại cố ý kéo dài công trình, để Lộ Tầm càng cao lớn hùng vĩ. Qua ba năm, vừa hoàn thành đài Lộ Tầm, lại cứu sống được dân."

" Đài Lộ Tâm xây xong, Tề Cảnh Công trách Yến Anh xây đài quá cao, mệt dân, có tội."

"Yến Anh giải thích, cung thất cao hay không vốn không quan trọng, quan trọng là có lợi với dân chúng hay không? Có lợi với dân thì không phải là xa xỉ, chẳng những không có tội, còn là có công."

"Vân Sơ, lời này mỗ gia hi vọng có thể dâng lên bệ hạ, khẩn xin bệ hạ mở cung thất các nơi, thuê thêm dân đói để hóa giải bớt tai ương cho bách tính."

Bình Luận (0)
Comment